Chu Tri Mông từng nhìn thấy dấu răng trên gáy của bạn học mình.
Là đánh dấu tạm thời, vẫn chưa hết sưng, cho nên có màu đỏ đậm, còn hơi rỉ máu.
Lúc ấy Chu Tri Mông nghĩ: Đau đến thế nào chứ, phải thích đến bao nhiêu mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng loại đau đớn này.
Thật ra Chu Tri Mông rất sợ đau.
Nhưng mà anh nhìn Lục Khởi Phồn trán đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ màng lại đáng thương, vẫn không nhịn được đau lòng, anh ôm lấy cổ Lục Khởi Phồn, tay nhẹ nhàng vu. ốt ve tóc Lục Khởi Phồn, an ủi cậu: "Không sao rồi, Tiểu Khởi, không sao rồi."
Alpha trong kỳ mẫn cảm trông giống như một con thú con bị bỏ rơi, khát khao và lỗ mãng tìm kiếm mùi hương khiến cậu có cảm giác an toàn, Lục Khởi Phồn vùi mặt vào cổ Chu Tri Mông, cọ cọ vạt áo cotton của Chu Tri Mông, sau đó lại cắn xé nó ra, cố gắng để hương vị sữa dừa ngọt ngào lan tỏa ra mạnh hơn.
Chu Tri Mông vừa thấy ngứa, lại vừa sợ hãi mơ hồ, nhưng vẫn không nỡ đẩy Lục Khởi Phồn ra, mặc dù anh không biết sự an ủi của người không có quan hệ đánh dấu rốt cuộc có hiệu quả hay không, nhưng anh nghĩ, ít nhất làm như vậy có thể khiến Tiểu Khởi thoải mái hơn một chút.
Thế là anh cởi hai cúc áo trên cùng.
Lục Khởi Phồn khựng lại một chút, hơi thở nóng rực phả lên da Chu Tri Mông, Chu Tri Mông rụt người lại.
Cảm giác rất xa lạ.
Chu Tri Mông ngơ ngác nhìn trần nhà, đèn chụp bằng thủy tinh màu trắng sữa trên đỉnh đầu là do mấy năm trước anh giúp Lục Khởi Phồn chọn, vì Lục Khởi Phồn nói đèn phòng cũ quá sáng, Chu Tri Mông đặc biệt đến nhà cậu cầm điện thoại giúp cậu chọn, Lục Khởi Phồn chỉ lo chơi game, đối với mấy kiểu dáng Chu Tri Mông tỉ mỉ chọn lựa chỉ qua loa gật đầu, quay đầu lại đã vùi đầu vào game rồi.
Chu Tri Mông rất tức giận, trực tiếp mua một cái đèn chụp bằng thủy tinh màu trắng sữa, coi như trừng phạt.
Kiểu dáng vừa đáng yêu vừa mang tính thiếu nữ, hoàn toàn không phải phong cách của Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn dựa vào khung cửa, nhíu mày nhìn thợ lắp đèn, Chu Tri Mông đứng bên cạnh cười trộm.
Nhưng mà Lục Khởi Phồn không hề tức giận, cậu dùng nó đến tận bây giờ.
Chu Tri Mông nheo mắt nhìn một hồi, đang miên man suy nghĩ những nếp gấp của chụp đèn hình như hơi bẩn rồi, cùng lúc đó, Lục Khởi Phồn đã dời chiến trường trở lại môi Chu Tri Mông, Chu Tri Mông hoàn toàn mất hồn, ngây thơ nhìn Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn ôm anh vào trong chăn, Chu Tri Mông đã không còn nhớ áo khoác của mình bị cởi ra từ lúc nào, chiếc chăn màu tối bao trùm lấy anh, che khuất toàn bộ tầm nhìn của anh, Lục Khởi Phồn cũng đè lên người anh, tay ***** khắp nơi, Chu Tri Mông không trốn thoát được, trở mình, lại bị Lục Khởi Phồn ôm từ phía sau.
Lục Khởi Phồn xé miếng dán ức chế phía sau gáy Chu Tri Mông ra, sau đó hôn lên tuyến thể của anh, cơ thể Chu Tri Mông lập tức cứng đờ.
"Em muốn làm gì?"
"Quyển Quyển, anh có sợ không?"
Chu Tri Mông thành thật trả lời: "Sợ."
"Tại sao sợ?"
Chu Tri Mông cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đơn thuần cảm thấy sợ hãi.
"Sợ em hay là sợ đau?"
Chu Tri Mông do dự một lát, "... Sợ đau."
Lục Khởi Phồn khẽ cười, Chu Tri Mông cảm thấy có rất nhiều con bướm bay vào lồng ng. ực mình, hỗn loạn vỗ cánh, khiến người ta vừa thấy bồn chồn vừa xinh đẹp đến rung động, có lẽ là sợ hãi một cơn lốc xoáy không thể ngăn cản, Chu Tri Mông nhìn mình bị cuốn vào trong, sẽ chìm đắm, sẽ không có đường lui.
Cuối cùng Lục Khởi Phồn hỏi anh: "Không sợ em có nghĩa là, có thể chấp nhận để em làm những chuyện này với anh, có phải vậy không?"
Chu Tri Mông mím chặt môi, Lục Khởi Phồn ôm lấy anh, hỏi: "Anh và em không thể tách rời được, ai bảo anh là người *****ên em nhìn thấy chứ? Quyển Quyển, anh chịu thua đi."
Chu Tri Mông không nhịn được, bật cười.
Cũng không thể phản bác được.
Đúng vậy, ai bảo anh lại trót vướng vào cái tên nhóc gây họa này sớm như vậy chứ? Ai bảo hai mươi năm qua mỗi một ký ức của anh đều có một chỗ dành cho Lục Khởi Phồn chứ.
Quá quan trọng, không thể nào dứt bỏ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!