Chương 27: (Vô Đề)

Lục Khởi Phồn ôm Chu Tri Mông ấm áp mềm mại, dần dần buồn ngủ, cậu dùng má cọ cọ vào trán Chu Tri Mông.

Ký ức quay về ấn tượng *****ên của cậu về Chu Tri Mông.

Lúc bắt đầu có trí nhớ chắc là khoảng ba tuổi, đó là một ngày hè nắng đẹp, cậu và Chu Tri Mông được bảo mẫu dẫn đi chơi ở khu vui chơi. Lúc đó Chu Tri Mông mới năm tuổi, cánh tay còn gầy hơn cả Lục Khởi Phồn, nhưng lại rất cố gắng đóng vai một người anh trai đúng mực. Lục Khởi Phồn ba chân bốn cẳng đã leo lên cầu trượt, Chu Tri Mông vội vàng theo sau, vừa nắm lấy tay cậu thì đã bị Lục Khởi Phồn mập mạp kéo tuột xuống, hai người cứ thế lăn lông lốc theo cầu trượt xuống dưới cùng.

Bảo mẫu đứng bên cạnh tán gẫu với người khác, không hề để ý đến động tĩnh cách đó không xa.

Đầu gối Chu Tri Mông "cốp" một tiếng đập vào tay vịn cầu trượt, lại không ngồi vững, nghiêng người lăn xuống. Thực ra anh đau hơn, nước mắt to như hạt đậu lưng tròng, nhưng anh xoa xoa đầu gối mình, lau nước mắt rồi đi kiểm tra tình hình của Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi, em có đau không?"

Lục Khởi Phồn lắc đầu, cúi xuống nhìn vết đỏ trên đầu gối Quyển Quyển.

Chu Tri Mông không yên tâm, ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Khởi, tay em có bị đập vào đâu không?"

Lục Khởi Phồn da dày thịt béo, ngày nào cũng bị cha xách lên đánh, chẳng hề có cảm giác gì, phủi mông nhảy vào nhà bóng tiếp tục chơi.

Cậu vốn tưởng Chu Tri Mông cũng không sao, kết quả về đến nhà, Chu Tri Mông nắm tay cậu, đưa cậu an toàn đến ghế sofa, đột nhiên quay người chạy vào bếp, nhào vào lòng Chu Hoài Sinh, mắt lưng tròng gọi "Cha". Chu Hoài Sinh xoa đầu gối dỗ dành anh, hỏi anh bị thương thế nào, anh nức nở vùi mặt vào vai Chu Hoài Sinh, chỉ trước mặt bố mẹ anh mới thể hiện sự tủi thân.

Thực ra Chu Tri Mông không hề yếu đuối, hồi nhỏ anh đã chịu không ít khổ cực. Lúc một hai tuổi, anh theo Chu Hoài Sinh đi làm bên ngoài, dãi nắng dầm sương, còn bị bệnh hen suyễn nặng hành hạ. Những ngày thời tiết xấu, anh chỉ có thể ở nhà bà hàng xóm đợi cha cả ngày. Anh không có nhiều đồ chơi cũng không có bạn chơi cùng, tuy được Chu Hoài Sinh chăm sóc cẩn thận, nhưng vẫn rất cô đơn. Nhưng anh luôn ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, không quấy không khóc, yên lặng dựa vào vai Chu Hoài Sinh, cùng cha đi khắp nơi. Sau này may mắn gặp lại Lâm Tri Dịch, cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Vì vậy, Chu Tri Mông quyến luyến cha và ba nhỏ hơn những đứa trẻ cùng tuổi, quan tâm đến tình thân hơn.

Tiểu Khởi ba tuổi nhìn Quyển Quyển nước mắt lưng tròng trong lòng Chu Hoài Sinh, một lúc lâu sau cậu chạy tới, nhảy lên túm áo Quyển Quyển, lo lắng nói: "Quyển Quyển đừng khóc!"

Lúc đó trong lòng cậu nghĩ: Mình phải bảo vệ Quyển Quyển, không cho phép ai bắt nạt anh ấy.

Mặc dù mười mấy năm sau đó, phần lớn nước mắt của Chu Tri Mông đều là do Lục Khởi Phồn gây ra, nhưng vẻ mặt tủi thân của Chu Tri Mông giống như một hạt giống được gieo vào lòng Lục Khởi Phồn. Lớn lên rồi, ngay cả tỏ tình cậu cũng kìm nén, sợ làm Chu Tri Mông hoảng sợ. Chu Tri Mông nói đợi thêm chút nữa, cậu liền đợi thêm chút nữa.

Chu Tri Mông có thể khóc, nhưng tuyệt đối không phải là khóc vì tủi thân.

Cậu ôm Chu Tri Mông lên cao hơn một chút, hôn lên môi anh, rồi ôm anh ngủ một lát.

Tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ rưỡi sáng, Chu Tri Mông cảm thấy mông mình bị véo hai cái, vài giây sau, eo cũng bị một bàn tay ôm lấy, bàn tay đó còn đang từ từ trượt lên trên. Chu Tri Mông còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem đây có phải là mơ không, nhưng bên tai lại vang lên tiếng hít thở đều đặn. Anh đột ngột mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn nằm nghiêng bên cạnh anh, mắt long lanh ý cười. Thấy anh tỉnh dậy, động tác càng thêm phóng túng, trực tiếp ấn eo Chu Tri Mông, kéo anh vào lòng.

Chu Tri Mông chớp chớp mắt, ngơ ngác một lúc mới bắt đầu giãy giụa. Lục Khởi Phồn nói: "Thầy Chu, không phải anh định dạy kèm cho em sao?"

Chu Tri Mông lúc này mới phản ứng lại, là hôm qua chính anh đề nghị "dạy kèm một một". Anh đẩy mấy cái, lẩm bẩm: "Em thả anh ra trước đã."

Lục Khởi Phồn lật người đè lên anh, cúi đầu hôn, "Em trả học phí trước."

Chu Tri Mông vừa ngủ dậy tóc tai bù xù, càng làm khuôn mặt trông nhỏ hơn. Lục Khởi Phồn hôn thế nào cũng không chán, Chu Tri Mông cũng không tránh được, chỉ có thể nằm im chịu trận. Lục Khởi Phồn lưu luyến ở bên cổ Chu Tri Mông: "Quyển Quyển, khi nào em mới được đánh dấu anh?"

Chu Tri Mông hoàn toàn quên mất chuyện này, chậm chạp sờ gáy, mới phát hiện không dán miếng dán ức chế. Anh có chút hoảng loạn, nhưng Lục Khởi Phồn không cho anh dậy, vẫn đè lên người anh, nói bên tai anh: "Em nhịn được, anh đừng sợ."

Toàn thân Chu Tri Mông nóng lên, anh đánh trống lảng hỏi: "Tiểu Khởi, mấy giờ rồi?"

Lục Khởi Phồn biết Chu Tri Mông lại muốn trốn, liền cố tình trêu anh: "Quyển Quyển, em có thể đánh dấu tạm thời anh một chút không? Em muốn cắn thử xem sao."

Chu Tri Mông làm sao chịu nổi sự trêu chọc như vậy, không dám có bất kỳ phản ứng nào, khóc thì lại tỏ ra quá yếu đuối nhu nhược, đành nhắm mắt làm ngơ.

Trêu chọc Chu Tri Mông là một việc rất thú vị, Lục Khởi Phồn càng làm tới, cọ cọ vào má Chu Tri Mông, lại nói: "Quyển Quyển, báo cáo phân hóa nói sau khi trưởng thành sẽ xuất hiện kỳ mẫn cảm *****ên, em tính rồi, chính là mấy ngày này. Quyển Quyển, đến lúc đó anh có giúp em không?"

"Giúp em cái gì?"

"Em có thể sẽ cần đánh dấu tạm thời anh một chút, sau đó muốn anh ôm em mãi, dỗ dành em. Kỳ mẫn cảm của em kéo dài bao lâu, anh phải ở bên em bấy lâu. Nếu em mất lý trí, anh cũng không được trốn."

Mặt Chu Tri Mông tái nhợt, "Em mất lý trí sẽ làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!