Niềm vui sướng tột độ khiến Lục Khởi Phồn có chút choáng váng, cậu cảm nhận được sự mềm mại trên môi mình.
Lông mi Chu Tri Mông khẽ run, gò má ửng hồng vì ngượng ngùng, tựa như trái đào tươi ngon nhất đúng mùa. Anh chỉ chạm nhẹ môi lên đó, chưa làm gì cả, mà ngọn lửa trong lòng Lục Khởi Phồn đã bùng cháy dữ dội. Cậu vòng tay đỡ sau gáy Chu Tri Mông, nhân anh chưa kịp hoàn hồn định trốn chạy, cậu liền hôn anh.
Khi nụ hôn thực sự ập đến, Chu Tri Mông mới biết nụ hôn trước đó chỉ là thoáng qua.
Ánh mắt Chu Tri Mông không biết nhìn vào đâu, chỉ có thể ngây ngốc nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cho đến khi Lục Khởi Phồn cười nhắc nhở: "Quyển Quyển, thở đi."
"Tiểu Khởi, có thể..."
Anh muốn quay ngược thời gian về lúc ban đầu, vì sự bốc đồng nhất thời của mình mà gây ra tình huống khó xử này, anh muốn dừng lại, nhưng lời chưa kịp nói hết, Lục Khởi Phồn đã dứt khoát trả lời: "Không thể."
Lục Khởi Phồn ôm lấy mặt Chu Tri Mông, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt anh, rồi lại hôn lên đó, Chu Tri Mông đã không kịp né tránh.
"Sao cứ khóc hoài thế? Em còn chưa làm gì mà."
Chu Tri Mông hoảng sợ, đôi mắt càng thêm mờ mịt hơi nước, Lục Khởi Phồn cười cười, bất lực.
Chu Tri Mông không tránh được đành chịu đựng, nhưng chỉ vài phút sau, tay Lục Khởi Phồn bắt đầu không yên phận, kéo kéo vạt áo Chu Tri Mông. Nhưng Chu Tri Mông luôn cảm thấy chỗ này bẩn, cách lớp vải anh ấn tay Lục Khởi Phồn đang đặt trên eo mình, xoa nhẹ mấy cái đầy lấy lòng: "Tiểu Khởi, ở đây có côn trùng."
Lục Khởi Phồn bèn bế Chu Tri Mông lên, đỡ lấy mông anh, để anh vòng hai chân quanh eo mình.
Tầm mắt Chu Tri Mông đột nhiên cao hơn Lục Khởi Phồn, anh ôm chặt cổ cậu, thỉnh thoảng mũi chạm vào nhau. Lúc này anh mới nhìn rõ khuôn mặt Lục Khởi Phồn, đôi môi ẩm ướt long lanh, ánh mắt chứa đầy sự không thỏa mãn. Chu Tri Mông lẩm bẩm: "Em thả anh xuống."
"Hôn em thêm cái nữa."
Chu Tri Mông quay mặt đi, Lục Khởi Phồn liền vùi mặt vào cổ áo anh, ***** khiến Chu Tri Mông co rúm cổ lại.
Chu Tri Mông không phải là đối thủ của Lục Khởi Phồn, đành ấm ức hôn cậu một cái.
"Tiểu Khởi, em học thói xấu này từ khi nào vậy?"
"Từ lúc nghĩ đến anh."
Ban đầu Chu Tri Mông chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Lục Khởi Phồn cắn vào tai anh, nói thẳng: "Em còn nghĩ đến nhiều chuyện khác nữa, không chỉ là hôn thôi đâu."
Mặt Chu Tri Mông đỏ bừng, "Anh... anh chưa được."
"Không sao, chúng ta cứ từ từ."
Lại là từ từ, Lục Khởi Phồn đã nói vô số lần từ từ, nhưng điều đó không ngăn cản hành động xấu xa của cậu.
"Em toàn lừa anh, đợi đến lúc anh từ chối thì em lại nói cơ thể và tâm lý không liên quan." Chu Tri Mông phàn nàn.
"Vậy em nên nói thế nào?" Lục Khởi Phồn hơi hạ Chu Tri Mông xuống một chút, để anh cảm nhận được sự thay đổi, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Chu Tri Mông, cậu thản nhiên nói: "Lời thật lòng của em sẽ dọa anh chạy xa hơn nữa, anh có muốn nghe không?"
Chu Tri Mông giãy giụa muốn đi, Lục Khởi Phồn không buông tay, "Để em ôm thêm một lát nữa."
Chu Tri Mông bèn dừng lại, thả lỏng cơ thể, từ từ vòng tay ôm lấy cổ Lục Khởi Phồn, dựa vào người cậu.
"Tại sao lại chủ động? Quyển Quyển, nói cho em biết bây giờ anh nghĩ gì?"
"Anh..."
Lục Khởi Phồn không muốn ép anh quá chặt, "Không muốn nói cũng không sao."
Chu Tri Mông cảm thấy bốn chữ đó thật khó nói ra, có quá nhiều rào cản tâm lý anh cần vượt qua. Em trai là một rào cản, mối quan hệ của cha và ba nhỏ là một rào cản khác, bài đăng kia là rào cản cuối cùng. Anh nhớ rất rõ lời của người đăng bài đó.
—— Bài học xương máu, tuyệt đối đừng yêu bạn thân nhiều năm!! Kết quả của việc thử nghiệm là bạn vừa mất đi một người bạn, vừa mất đi một người yêu, thật không đáng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!