Ánh nắng chiều hòa vào hoàng hôn màu cam, ánh chiều tà dịu dàng, ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất, ôm lấy vai Chu Tri Mông. Anh cảm thấy nóng, nhưng lòng bàn tay Lục Khởi Phồn còn nóng hơn.
Bàn tay Lục Khởi Phồn vu. ốt ve gò má Chu Tri Mông, lực đạo rất kiềm chế, nhưng theo bầu không khí nóng dần lên, cậu bắt đầu không thỏa mãn. Ngón tay cậu lướt từ làn da sau gáy Chu Tri Mông, lưu luyến đi xuống lưng, mang theo sự vụng về của thiếu niên, khiến Chu Tri Mông run rẩy. Anh rụt rè ngăn lại: "Tiểu Khởi, em đã hứa với anh rồi mà."
"Hứa gì?"
"Em nói để anh từ từ thích ứng."
Lục Khởi Phồn cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi Chu Tri Mông, "Đúng vậy, em đang đợi anh từ từ thích ứng mà."
"Em đợi kiểu này à?" Chu Tri Mông tức giận nói.
"Hai việc này không mâu thuẫn, Quyển Quyển, em chỉ đang đợi anh chấp nhận mối quan hệ này từ trong lòng thôi, không liên quan đến cơ thể."
Chu Tri Mông bị lời nói của Lục Khởi Phồn làm cho kinh ngạc đến tròn mắt, anh thậm chí không biết phản bác thế nào, sao lại có kẻ vô lại như vậy?
Ngay sau đó, lòng bàn tay Lục Khởi Phồn từ từ vuốt lên cánh tay gầy gò của Chu Tri Mông, cuối cùng dừng lại ở eo. Cách lớp áo, Lục Khởi Phồn mân mê eo Chu Tri Mông, trước khi Chu Tri Mông kịp giãy giụa đã ấn anh vào lòng, không để lại một khe hở.
Nụ hôn này quá mãnh liệt, Chu Tri Mông cảm thấy mình sắp không thở nổi.
"Tiểu Khởi, dừng lại."
Chu Tri Mông cầu xin trong khoảnh khắc ngắn ngủi, "Không được như vậy, Tiểu Khởi, chú vẫn còn ở trên lầu."
Anh nghiêng đầu cắn môi, Lục Khởi Phồn không hôn được, liền trút giận lên dái tai và vùng cổ anh, cắn loạn xạ như một chú cún con: "Ai bảo anh không tránh?"
Có một khoảnh khắc Lục Khởi Phồn còn vui mừng tưởng rằng mình và Chu Tri Mông đã tâm ý tương thông, kết quả Quyển Quyển của cậu vẫn ngây ngô ngơ ngác đâm đầu vào.
Nhưng quá mềm mại, Chu Tri Mông được nuôi dưỡng quá tốt, da thịt mềm mại, lại mang theo hương thơm ngọt ngào thanh đạm của sữa dừa, Lục Khởi Phồn ***** hôn hít thế nào cũng không thấy đủ.
Cả người Chu Tri Mông như sắp bị thiêu đốt.
Lục Khởi Phồn nói: "Là tự anh không tránh."
"Anh không có..."
Anh vừa né tránh hàm răng sắc bén của Lục Khởi Phồn, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, Tân Hoàn đã sớm không thấy bóng dáng. Nhịp tim hỗn loạn của Chu Tri Mông dần dần bình tĩnh lại, sự xấu hổ muộn màng dâng lên. Hai tay anh chống lên vai Lục Khởi Phồn, cố gắng đẩy cậu ra, vì gấp gáp mà giọng nói nhuốm vẻ nức nở: "Tiểu Khởi, em mà không dừng lại anh sẽ gọi chú Chung đấy."
Lục Khởi Phồn lúc này mới dừng lại, hai tay nâng mặt Chu Tri Mông, thúc giục hỏi: "Vừa rồi sao anh không tránh? Nói cho em biết, mau nói cho em biết đi."
Chu Tri Mông chỉ cảm thấy hoảng loạn, anh cũng không nói rõ được nguyên do, năm chữ hiện lên trong đầu khiến anh càng thêm thấp thỏm.
Trước cửa sổ sát đất, khi Lục Khởi Phồn hôn lên.
Trước mặt Tân Hoàn.
Anh nghĩ: Tiểu Khởi là của mình.
Anh không thể hiểu rõ ý nghĩa của mấy câu này, dù sắp xếp kết hợp thế nào cũng không thể ghép lại được tâm trạng của anh lúc đó. Anh đã ngầm đồng ý nụ hôn của Lục Khởi Phồn, chịu đựng sự xâm nhập dữ dội hơn của cậu, ngay trước cửa sổ sáng sủa trong suốt có thể bị người khác nhìn thấy bất cứ lúc nào.
"Quyển Quyển nhỏ" trong lòng Chu Tri Mông che mặt khóc rống, sau này anh phải đối mặt với Lục Khởi Phồn thế nào đây?
Còn xem cậu ấy là em trai không?
Còn có thể hùng hồn nói "Tiểu Khởi, sao em cứ không phân biệt được tình thân và tình yêu" không?
Bây giờ anh rơi vào hỗn loạn, sự thật chứng minh, người không phân biệt được chính là anh. Lục Khởi Phồn nhỏ hơn hai tuổi lại tỏ ra quá già dặn và bình tĩnh trong chuyện này. Trong giai đoạn chuyển tiếp từ bạn bè thành người yêu này, Lục Khởi Phồn giống như một người ngoài cuộc, người duy nhất phải chịu dày vò luôn là Chu Tri Mông.
Trong não Lục Khởi Phồn dường như được cài đặt một con chip điện tử "chỉ thích Quyển Quyển", cậu có mục tiêu kiên định, thái độ rõ ràng, không bị bất kỳ ai lay chuyển. Cậu kiên định đến mức khiến Chu Tri Mông bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!