Muốn đua xe thì cần phải có sức bền bỉ.
Chu Tri Mông hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Khởi Phồn.
Sau khi bị cắn, anh ôm mặt trừng mắt nhìn Lục Khởi Phồn rất lâu. Lục Khởi Phồn không hề sợ hãi, khóe miệng còn treo ý cười, không chút hối lỗi nào. Cậu còn hỏi Chu Tri Mông có muốn chào hỏi mọi người trong đội đua không. Chu Tri Mông ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, "Thôi đi, hôm nay nhìn anh hơi thảm."
Lục Khởi Phồn nói được. Chu Tri Mông trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi: "Em định giới thiệu anh với mọi người như thế nào?"
Anh vừa hỏi xong đã tự thấy lỡ lời, vội tránh ánh mắt của Lục Khởi Phồn, cúi đầu nghịch vạt áo. Lục Khởi Phồn ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Em sẽ nói, anh là bạn trai được đính hôn từ bé của em."
Mặt Chu Tri Mông lập tức đỏ bừng. Lục Khởi Phồn biết rõ còn cố tình trêu chọc anh: "Chẳng lẽ anh không biết chuyện này? Không biết vụ đính hôn từ bé à?"
"Mấy chuyện đó đều là người lớn nói đùa thôi mà." Chu Tri Mông đẩy cửa xe định bước ra.
Lục Khởi Phồn giữ anh lại, "Nhưng em lại coi là thật."
"Em coi là thật thì cứ coi là thật đi." Chu Tri Mông hất tay cậu ra, vội vàng thoát khỏi chiếc xe đang nóng ran. Anh chạy lên khán đài, mỉm cười gật đầu chào bạn bè của Lục Khởi Phồn, sau đó không dừng bước mà đi thẳng về phía lối ra.
Mọi người cười chào hỏi xong, một người nói: "Nhìn nhỏ quá, thật sự lớn hơn Khởi Phồn hai tuổi á?"
"Không chỉ lớn hơn hai tuổi đâu, còn là sinh viên tài năng được tuyển thẳng vào Đại học Thủ đô đấy."
Quản lý đứng bên cạnh nói thêm: "Người ta còn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đỉnh Thắng nữa."
"Hả? Đỉnh Thắng?" Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Quản lý nhún vai: "Có gì mà ngạc nhiên, không môn đăng hộ đối thì làm sao mà thanh mai trúc mã được?"
Lục Khởi Phồn vào phòng thay đồ đổi quần áo, vừa ra đã chạm mặt Tân Hoàn. Tân Hoàn vẻ mặt hốt hoảng chắn trước mặt cậu, gượng gạo cười hỏi: "Khởi Phồn, tối nay cậu không đi ăn tối với mọi người à? Để chúc mừng cậu phá kỷ lục."
"Tối nay tôi có việc rồi."
"Buổi chiều còn thảo luận về việc nâng cấp bằng lái—"
Lục Khởi Phồn trực tiếp lướt qua anh ta, "Chuyện đó để sau đi."
Tân Hoàn gọi với theo Lục Khởi Phồn một tiếng, nhưng Lục Khởi Phồn hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Chu Tri Mông ngồi trong xe, tài xế thấy hai má anh ửng hồng, hỏi anh có phải cảm thấy mệt không. Chu Tri Mông vừa lắc đầu, Lục Khởi Phồn đã mở cửa xe chui vào ngồi cạnh anh.
"Quyển Quyển, mai mấy giờ anh bay?"
"10 giờ 15."
"Lần này anh về, lần sau gặp lại chắc là đến kỳ nghỉ đông rồi nhỉ," Lục Khởi Phồn cứ cố tình ép sát vào chỗ ngồi của Chu Tri Mông, chân hai người chạm vào nhau, "Quyển Quyển, em muốn ăn cơm anh nấu."
"Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Chu Tri Mông nghĩ nghĩ, "Vậy về nhà xem trong tủ lạnh có gì đã."
Một lúc lâu không nghe thấy Lục Khởi Phồn trả lời, Chu Tri Mông quay đầu nhìn cậu, kết quả lại chạm phải ánh mắt nóng rực của Lục Khởi Phồn. Chu Tri Mông bị cậu nhìn đến da đầu tê dại, gãi gãi má, lẩm bẩm: "Em đúng là..."
"Em nhớ anh mà, nói nhiều như vậy rồi mà cũng không nghe thấy anh đáp lại một câu."
Chu Tri Mông ngại ngùng không dám nói trước mặt tài xế, nhưng Lục Khởi Phồn vẫn cứ thúc giục anh: "Quyển Quyển, ở trường anh không nhớ em chút nào à?"
Chu Tri Mông im lặng không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!