Tân Hoàn phải mất một thời gian dài mới có thể thân cận Lục Khởi Phồn. Cậu ta biết rõ mình không đặc biệt với Lục Khởi Phồn, nhưng ít nhất cũng không phải là người có thể tùy tiện bị phớt lờ hay hắt hủi.
Hóa ra là cậu ta tự mình đa tình.
Hai năm trước, lần *****ên cậu ta gặp Lục Khởi Phồn ở trường đua xe, lúc đó cậu ta đang lo lắng cho tình cảnh khó khăn của đội đua Phong Bạo. Kết quả, vừa vào trường đua đã nghe nói có người cung cấp một khoản tiền tài trợ lớn, đảm bảo Phong Bạo có thể tham gia mùa giải tiếp theo. Anh trai của Tân Hoàn, Tân Dương, làm việc trong đội đua Phong Bạo. Cậu ta theo anh trai vào khu vực nội bộ, ngước mắt lên liền thấy một chàng trai đang ngồi trên khán đài, dáng vẻ lười biếng dựa người vào lưng ghế, thỉnh thoảng lại giơ tay lên màn hình vạch tuyến đường đua. Dáng người rõ ràng là alpha.
Cậu mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đội mũ lưỡi trai đen, trông còn trẻ, nhưng đường nét khuôn mặt lại rất sắc sảo. Tân Dương tiến lên nói chuyện với cậu, cậu gật đầu ra hiệu, sau đó chỉ vào phân tích đường đua trên màn hình, nói: "Theo như khảo sát trước mùa giải, Phong Bạo không chiếm ưu thế về độ ổn định."
Tân Dương vốn luôn mạnh mẽ, vậy mà trước mặt chàng trai nhỏ hơn mình năm sáu tuổi lại có vẻ hơi bối rối, hai tay xoa xoa, nói: "Đúng vậy, so với các đội đua hàng đầu vẫn còn kém xa."
Tân Hoàn ngây người nhìn, ánh mắt chuyển từ anh trai sang chàng trai kia, rồi ghi nhớ cái tên của chàng trai ấy, Lục Khởi Phồn.
Sau này, trường đua trở thành sân tập luyện độc quyền của Phong Bạo, Tân Hoàn bắt đầu thường xuyên đến đây. Lâu dần, cậu cũng ta quen mặt với Lục Khởi Phồn, rồi đến bây giờ, đã trở thành mối quan hệ có thể nói chuyện riêng với Lục Khởi Phồn. Cậu ta cứ nghĩ rằng một thời gian nữa, cậu sẽ có thể gõ cửa trái tim Lục Khởi Phồn.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng cánh cửa trái tim Lục Khởi Phồn chưa bao giờ đóng lại, vì bên trong đã có một người.
Hóa ra "anh trai" mà các thành viên đội đua thường trêu chọc không phải là anh trai thật, mà là "Quyển Quyển" mà Lục Khởi Phồn dùng giọng điệu dịu dàng trìu mến để gọi.
Chưa ai nhìn thấy Lục Khởi Phồn như vậy.
Tân Hoàn đứng ở cuối hành lang, nhớ lại lúc Lục Khởi Phồn bảo cậu ta ra ngoài, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Cậu ta cũng đã thấy Lục Khởi Phồn ôm người kia vào lòng.
Dáng vẻ vô cùng trân trọng.
"Còn khó chịu không?"
Lục Khởi Phồn đặt tay lên tay ngực Chu Tri Mông, cẩn thận xoa nhẹ, thấy sắc mặt Chu Tri Mông không tốt, cậu hơi nâng cằm Chu Tri Mông lên, để anh dễ thở hơn.
Hai má Chu Tri Mông ửng hồng như hoa đào, ngửa đầu thở từng ngụm nhỏ.
"Có mang theo bình xịt không?"
Chu Tri Mông lắc đầu, chỉ nắm chặt cánh tay Lục Khởi Phồn, trán tựa lên vai Lục Khởi Phồn, ***** mấy hơi, gắng sức nói: "Không sao, không sao, không phải hen suyễn tái phát."
Lục Khởi Phồn lo lắng vuốt lưng Chu Tri Mông, giải thích với anh: "Vốn dĩ trên đường đua có rất nhiều cát bụi, vừa rồi anh lại đứng ở chỗ gần nhất."
Chu Tri Mông mãi một lúc mới hồi phục, sắc mặt trở lại bình thường. Lục Khởi Phồn quay người giúp anh rót một cốc nước ấm, đút cho anh uống.
"Đỡ hơn chưa?"
Chu Tri Mông hai tay bưng cốc giấy, chậm rãi gật đầu.
Khóe mắt anh còn ươn ướt, trông vô cùng đáng thương. Lục Khởi Phồn dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt anh, đau lòng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Lục Khởi Phồn nhận lấy cốc giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, "Em cõng anh về."
"Không cần."
"Vậy em bế anh—"
"Tiểu Khởi."
Lục Khởi Phồn dừng động tác, Chu Tri Mông nhìn cậu nói: "Tiểu Khởi, chúng ta nói chuyện một chút."
"Được."
Lục Khởi Phồn đưa Chu Tri Mông đến phòng nghỉ, hai người ngồi xuống chiếc sofa mềm mại. Chu Tri Mông lại uống thêm nửa cốc nước, mới hoàn toàn hồi phục tinh thần. Anh nhìn mặt nước tĩnh lặng trong cốc, khẽ hỏi: "Tại sao em không nói với anh chuyện em đua xe?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!