Chương trình học lớp 12 nằm giữa lằn ranh thoải mái và căng thẳng, các môn học dần dần kết thúc khiến cả tòa nhà dạy học tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ, giống như một chiếc lò xo bị kéo căng đến mức tối đa, ngay trước khoảnh khắc bị căng đứt.
Nhưng Chu Tri Mông cảm thấy vẫn ổn, dù sao anh cũng học rất chăm chỉ, việc kết thúc khóa học hay không đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì, anh ngẩng đầu lên, nhìn những bạn học xung quanh đang hò reo vui mừng vì tiết thể dục vẫn diễn ra bình thường, thở dài một hơi.
Hơi ồn ào.
Hơn nữa anh cũng không thích tiết thể dục, anh bị hen suyễn, sinh ra đã mắc bệnh, bao nhiêu năm rồi vẫn không chữa khỏi.
"Chu Tri Mông, cậu làm bài tập vật lý xong chưa? Cho tớ chép với được không?" Bạn cùng bàn thò đầu sang hỏi.
"Ừ." Chu Tri Mông lấy bài tập vật lý đưa cho bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn cười hì hì nịnh nọt: "Lớp trưởng vật lý thật tốt bụng."
Chu Tri Mông liếc nhìn bạn cùng bàn một cái, rồi lại lấy bài tập về, bạn cùng bàn lập tức nhận lỗi, "Tớ sai rồi, tớ lỡ lời, cho tớ chép đi."
Chu Tri Mông buông tay, bạn cùng bàn lập tức hai tay nhận lấy tập bài tập, cẩn thận như đang nâng niu thần minh, Chu Tri Mông lười để ý, cúi đầu xuống lấy túi giữ nhiệt trong ngăn bàn thứ hai, anh kéo khóa ra kiểm tra một chút.
Cả hai phần đều vẫn còn lạnh, Chu Tri Mông yên tâm.
"Ba cậu lại mang gì cho cậu vậy?"
"Bánh mochi xoài dừa đá."
"Nghe ngon thật đó, ba cậu tự làm à?"
"Ừ."
"Mẹ tớ nói cha cậu là tổng giám đốc tập đoàn Đỉnh Thắng, từng lên tivi, rất trẻ, rất đẹp trai."
"Đó là ba nhỏ của tớ."
Bạn cùng bàn buông bút xuống, kinh ngạc: "Người ngầu như vậy mà không phải Alpha sao?! Vậy cha cậu thì sao? Thành phố chúng ta còn có doanh nghiệp nào lớn hơn Đỉnh Thắng nữa à?"
"Cha tớ chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, doanh nghiệp lớn hơn là sao?"
Bạn cùng bàn lúc này mới nhận ra mình đã nhầm lẫn hết cả, "Tớ cứ tưởng tổng giám đốc tập đoàn Đỉnh Thắng là cha cậu, người mỗi ngày mang đồ ngọt cho cậu là ba nhỏ của cậu."
"Không, nhà tớ ngược lại." Chu Tri Mông bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo thể dục ngậm còi đi vào, dựa vào khung cửa, vỗ tay, "Ra sân vận động."
"Yeah--" Tiếng hò reo phấn khích suýt chút nữa làm lật tung trần nhà, các bạn học ùa ra ngoài, Chu Tri Mông đi cuối cùng, tránh đám đông.
Thầy giáo thể dục dặn dò anh: "Chu Tri Mông, lát nữa em đừng chạy bộ, ra dưới bóng cây ngồi là được rồi."
"Dạ em cảm ơn thầy."
Bạn học bên cạnh nghe thấy cũng không bất ngờ, ngược lại còn ném một viên thạch trái cây vào tay Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông mỉm cười với cô bạn, ôm túi giữ nhiệt, cùng một cuốn sách giải bài tập toán đi ra khỏi lớp học.
Ánh nắng chói chang thiêu đốt sân cỏ xanh mướt, đường chạy mới được sửa chữa có màu sắc tươi sáng rực rỡ, gió hè thổi qua lớp học, lướt qua đám đông, thổi tung vạt áo đồng phục, xa xa truyền đến tiếng còi của sân bóng rổ, Chu Tri Mông chậm rãi đi đến gốc cây đa, lựa chọn kỹ càng, tìm được một chỗ sạch sẽ, không có kiến bò.
Thực ra có thể ngồi khán đài, nhưng các bạn học đang phơi nắng chạy 1000 mét, Chu Tri Mông không muốn một mình nhàn nhã ngồi trên khán đài, anh sẽ có cảm giác rất tội lỗi.
Anh rút hai tờ khăn giấy lót dưới đất, vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có thêm một người.
Người nọ chạy đến, cả người đầy mồ hôi, mang theo hơi nóng phả vào mặt, chen chúc ngồi xuống bên cạnh Chu Tri Mông, trên tay cầm nửa chai nước khoáng, ngửa đầu lên uống cạn trong vài giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!