Tình thế trở thành Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch ngồi trên ghế sofa, còn Lục Khởi Phồn và Chu Tri Mông đứng bên cạnh bàn trà, tiếp nhận sự thẩm vấn của hai người lớn. Chu Tri Mông chột dạ muốn dựa vào việc làm nũng để qua chuyện, nhưng bị Lâm Tri Dịch liếc mắt một cái dọa cho lập tức đứng thẳng người.
Anh lại để tay ra sau lưng, len lén kéo kéo tay áo của Lục Khởi Phồn, bảo cậu cẩn thận khi nói chuyện.
Lâm Tri Dịch nhìn thấy, lạnh lùng nói: "Đứng cách xa nhau ra."
Chu Tri Mông tủi thân lùi sang một bên.
Tại sao sự việc lại phát triển thành ra thế này? Tại sao cha và ba nhỏ của anh lại có vẻ tức giận như vậy? Lục Khởi Phồn rõ ràng là đến tặng quà cho anh mà.
"Tiểu Khởi," Lâm Tri Dịch ngẩng đầu nhìn Lục Khởi Phồn, hỏi: "Con đến đây khi nào? Đến mấy lần rồi? Có nói cho cha và ba nhỏ con biết không? Còn nữa, tại sao Quyển Quyển lại khóc?"
Chu Hoài Sinh đã không kìm nén được lửa giận, ánh mắt nhìn Lục Khởi Phồn cũng không còn sự yêu thương nữa, nghiêm túc nói: "Thành thật trả lời."
Rõ ràng Lục Khởi Phồn cũng cảm nhận được, cậu bỏ đi vẻ nghịch ngợm thường ngày, đứng thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: "Chiều nay con mới đến, đây là lần thứ hai, lần trước là vào tháng mười, cha và ba nhỏ con không biết, Quyển Quyển..."
Chu Tri Mông giành nói: "Con khóc là vì cảm động, con cứ tưởng con phải đón sinh nhật một mình, Tiểu Khởi không bắt nạt con, cha với ba nhỏ đừng hiểu lầm."
Chu Hoài Sinh không để Chu Tri Mông ngắt lời, vẫn hỏi Lục Khởi Phồn: "Nói cho rõ ràng, đến lúc mấy giờ."
"Ba giờ rưỡi máy bay hạ cánh, bốn giờ bốn mươi mấy đến khách sạn." Lục Khởi Phồn đưa lịch sử chuyến đi cho Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh xem.
Lâm Tri Dịch xem thời gian, quả thực giống như Lục Khởi Phồn nói, bây giờ là năm giờ mười phút, tức là hai đứa trẻ mới gặp nhau chưa đến nửa tiếng, cuối cùng Lâm Tri Dịch cũng yên tâm.
Cũng không phải là Lâm Tri Dịch không tin tưởng Tiểu Khởi, chỉ là bị dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Quyển Quyển dọa sợ.
Hình ảnh này ít nhất phải ba bốn năm sau xuất hiện, Lâm Tri Dịchmới miễn cưỡng chấp nhận được.
Cho dù là Tiểu Khởi cũng không được.
"Tiểu Khởi, xin lỗi, chú hiểu lầm con rồi." Lâm Tri Dịch nói.
"Không sao ạ, chú tức giận là chuyện bình thường, con có thể hiểu."
Lục Khởi Phồn lại rất bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị từ trước, lúc cửa phòng bị gõ, cậu còn quay người đi mở cửa, để nhân viên phục vụ mang bữa tối đã đặt lên bàn, cậu đặt bánh kem vào giữa, trở về phòng khách, hỏi: "Chú, con sợ tối Quyển Quyển có tiết học không kịp đến nhà hàng nên đã đặt trước một bàn đồ ăn, rất nhiều đồ ăn, hai chú cứ ăn ở đây đi, hay là mọi người có sắp xếp khác?"
"Không có, cứ ăn ở đây đi, cảm ơn con Tiểu Khởi, con chu đáo quá."
Bầu không khí cuối cùng cũng lắng xuống, trở lại bình thường, Chu Tri Mông oán trách nói: "Rốt cuộc cha với ba nhỏ đang giận gì vậy?"
Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch lúng túng nhìn nhau.
Rốt cuộc đang giận cái gì?
Giận con heo nhà họ Lục đến hái bắp cải trắng nhà mình, giận bắp cải nhà mình ngốc nghếch, còn một lòng hướng về con heo kia, ngay cả chuyện lớn như hai đứa đã lén gặp nhau vào tháng mười cũng giấu họ.
Những món quà trên sàn nhà, chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay, bánh kem và đồ ăn trên bàn ăn, ánh mắt nhìn nhau ăn ý của hai đứa trẻ, còn những hành động lén lút... đều bị hai người lớn nhìn thấy hết.
Chu Hoài Sinh thở dài, Lâm Tri Dịch vỗ vỗ chân chồng mình: "Còn có thể làm sao? Từ từ chấp nhận thôi."
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Quyển Quyển.
Con đã có ý thức độc lập, một mình đến thủ đô tập huấn, nhớ nhà cũng nhịn, Lâm Tri Dịch vẫn luôn trò chuyện thảo luận với Chu Hoài Sinh làm sao để Quyển Quyển vượt qua cảm xúc nhớ nhà, nhưng không ngờ đến lúc thật sự phải xa cách, con lại thích ứng rất nhanh, ngược lại hai phụ huynh lại mãi không chấp nhận được.
Lâm Tri Dịch bất đắc dĩ cười cười, đi tới xoa xoa tai Tiểu Khởi: "Vừa rồi giọng điệu của chú không tốt, có giận chú không?"
Lục Khởi Phồn lắc đầu.
"Chú cũng không phải là không cho phép, nhưng bây giờ hai đứa còn nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!