Chương 16: (Vô Đề)

Chu Tri Mông không ngờ mình lại nhớ Lục Khởi Phồn đến thế. Bây giờ mỗi khi đến lớp anh đều phải mua một ly latte, nhưng so với pheromone của Lục Khởi Phồn thì luôn kém một chút, không quá ngọt thì cũng quá đắng.

Chu Tri Mông đã quên mất ban đầu mình bài xích pheromone của Lục Khởi Phồn đến mức nào. Sau khi trải qua sự chia ly và nhớ nhung, mùi hương ấy bỗng trở nên dễ ngửi, Chu Tri Mông gần như không tìm được thứ gì thay thế.

Anh nhàm chán lật giở sách bài tập, Bùi Hạo ngồi xuống bên cạnh: "Dạo này cậu hay uống cà phê thế?"

Chu Tri Mông không giải thích gì, chỉ ngồi thẳng dậy một chút: "Hơi buồn ngủ."

"Thức khuya à?"

Bùi Hạo an ủi anh: "Không ngờ cậu cũng có áp lực, chẳng phải cậu nói quá trình quan trọng hơn sao?"

Chu Tri Mông cười cười: "Không khí thế này, mình cũng không thể quá lười biếng."

Bùi Hạo còn muốn nói gì đó thì cô bạn ngồi phía trước quay lại hỏi Chu Tri Mông: "Tri Mông, cậu có thể giảng cho mình câu hỏi phụ thứ ba không? Mình nghe mãi mà không hiểu."

Chu Tri Mông nhận lấy vở, xem qua các bước giải của cô bạn, rồi chỉ ra: "Cậu bị ảnh hưởng bởi câu hỏi phụ thứ hai rồi, câu hỏi phụ thứ hai không phải là điều kiện tiên quyết của câu hỏi phụ thứ ba."

Cô bạn "A" lên một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt buồn bã: "Trời ơi, vậy mà mình cũng sai."

Chu Tri Mông trả vở cho cô bạn, cô bạn cười với anh: "Cảm ơn Tri Mông, nè, bánh quy."

Chu Tri Mông nhận lấy bánh quy nhưng không mở ra, ánh mắt vẫn còn đang lơ đãng. Bùi Hạo nhìn anh, đột nhiên nói: "Cậu có vẻ hơi mất tập trung."

Chu Tri Mông vừa định phản bác, Bùi Hạo lại nói: "Từ sau khi Lục Khởi Phồn rời đi."

Chu Tri Mông sững người.

"Nghe nói cậu ấy thi đỗ trường Nhất Trung, bất ngờ thật đấy, vì trước đây mình nghe nói cậu ấy không thích học hành cho lắm, suốt ngày tụ tập với một đám người ở trường đua phía nam Vọng Thành. Mình có một người bạn, bố cậu ấy là quản lý trường đua, nói là thường xuyên thấy Lục Khởi Phồn."

Chu Tri Mông cảm thấy bất ngờ, anh hoàn toàn không biết chuyện này.

Ngay cả việc Lục Khởi Phồn thích đua xe, anh cũng chỉ mới biết gần đây. Lục Khởi Phồn gần như ngày đêm ở bên anh, chỉ thiếu nước dùng keo dính chặt vào nhau, anh biết tất cả thói quen và tính khí của Lục Khởi Phồn, anh hiểu Lục Khởi Phồn còn hơn cả hiểu bản thân mình, vậy mà Lục Khởi Phồn lại có một mặt mà anh không hề biết?

"Cậu không biết sao?" Bùi Hạo hỏi.

Chu Tri Mông biến sắc: "Tớ biết chứ, em ấy thích đua xe thì có liên quan gì đến việc thi đỗ trường Nhất Trung? Em ấy muốn làm gì cũng sẽ làm rất tốt."

Bùi Hạo bị phản bác, nhất thời á khẩu, quay người ngồi lại chỗ của mình.

Trong lòng Chu Tri Mông lại bắt đầu rối loạn. Anh cũng không có ai để xác minh lời của Bùi Hạo.

Đua xe?

"Đội xe" mà người đã đưa bọn họ đến nhà hàng hôm đó nói đến, chính là đội đua xe sao?

Lục Khởi Phồn từ khi nào lại tiếp xúc với những người này, thật sự chỉ là những người bạn bình thường quen biết khi xem thi đấu sao? Rõ ràng hôm đó giọng điệu nói chuyện của Lục Khởi Phồn với người kia rất thân thiết, không giống bạn bè, mà giống như đối tác làm ăn hơn.

Chu Tri Mông đột nhiên cảm thấy Lục Khởi Phồn có chút xa lạ.

Lục Khởi Phồn ở bên này không hề biết sự bối rối của Chu Tri Mông.

Sau khi từ thủ đô trở về, cậu bị cha đánh cho một trận nên thân, ngoan ngoãn đi học một tuần. Vết bầm tím trên vai vẫn chưa tan, vừa đến cuối tuần cậu đã chạy đến trường đua.

Cậu bắt đầu mê đua xe từ năm lớp 7, bình thường rất ít có cơ hội luyện tập. Để tránh cho Chung Diệp và Chu Tri Mông lo lắng, mỗi lần đến đây luyện tập cậu đều lấy cớ đi chơi net.

"Lục thiếu gia, đến sớm vậy?"

Vương Chiêu là người cùng cậu luyện tập, vừa thay đồ đua xe vừa cười với Lục Khởi Phồn: "Dạo này cậu siêng năng đến đây thế, tôi nghe nói anh trai bảo bối của cậu lên đại học rồi? Chả trách có thời gian rảnh đến đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!