Chương 15: (Vô Đề)

Tối nay ngủ thế nào đây?

Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu, Chu Tri Mông đã không thể nào gạt bỏ được. Anh cảm thấy ngột ngạt, không gian chật hẹp của thang máy đột nhiên biến thành một nhà tù.

Lục Khởi Phồn còn đưa tay chạm vào gáy anh, ấn nhẹ vào mép miếng dán ức chế đang bong lên, không hài lòng nói: "Không phải đã bảo anh thay thường xuyên sao?"

Chu Tri Mông lùi lại một bước, lẩm bẩm: "Trưa nay mới thay mà."

"Một ngày ít nhất phải thay bốn lần."

"Sao em làm quá lên vậy, em mới phân hóa được bao lâu mà đã bắt đầu dạy dỗ anh rồi?"

Chu Tri Mông bước ra khỏi thang máy, dẫn Lục Khởi Phồn đến cuối hành lang, lấy thẻ phòng từ túi ra, "Quên mất chuyện quan trọng nhất, em nhanh gọi điện báo với chú Chung đi."

"Không."

Chu Tri Mông đành phải tự mình gọi điện.

Bên kia, Chung Diệp vừa phát hiện Lục Khởi Phồn biến mất, đang lo lắng thì nhận được điện thoại của Chu Tri Mông, lập tức yên tâm.

"An toàn là được rồi," Chung Diệp thở phào nhẹ nhõm: "Sự việc bất thường ắt có nguyên do, chú biết ngay mấy ngày nay thằng nhóc này ngoan ngoãn như vậy chắc chắn đang ấp ủ kế hoạch gì đó. Quyển Quyển, con khuyên nó về sớm đi, đừng để nó làm phiền con học hành."

"Dạ, chú yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khởi."

Cúp máy, Chu Tri Mông quay lại phòng khách, Lục Khởi Phồn đang ngồi ở bàn học của anh xem sách bài tập. Chu Tri Mông gõ nhẹ vào đầu Lục Khởi Phồn, "Em về chắc chắn sẽ bị chú Lục đánh đòn."

Lục Khởi Phồn không quan tâm.

Chu Tri Mông rót một tách trà cho cậu, "Tiểu Khởi, dù em đến anh rất vui, nhưng chỉ được một lần này thôi đấy, sau này không được trốn học nữa, một mình đi máy bay đến nơi xa như vậy thật sự rất nguy hiểm."

"Anh lo lắng cho em?" Lục Khởi Phồn ngẩng đầu nhìn anh.

"Tất nhiên là anh lo lắng cho em."

Lục Khởi Phồn nhướng mày, thu tay đang lật sách lại, dựa vào lưng ghế, "Tại sao anh vẫn còn tiếp xúc với Bùi Hạo?"

"Lần này học sinh từ trường Nhất Trung đến tập huấn chỉ có anh và Bùi Hạo."

Ánh mắt Lục Khởi Phồn lạnh nhạt, lời giải thích này dường như không thuyết phục được cậu.

"Cùng đi ăn cơm là tiếp xúc sao?" Chu Tri Mông cảm thấy có chút áy náy, suy nghĩ một lúc rồi nhíu mày nói: "Cũng không cần phải trở thành kẻ thù, bây giờ anh và cậu ấy chỉ là quan hệ bạn học rất bình thường."

Nói xong anh liền nhận ra không ổn, đá nhẹ vào chân ghế, "Tiểu Khởi, em còn nhỏ như vậy, trong đầu đang nghĩ gì đấy? Không cho phép em dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh nữa."

Còn nhỏ.

Nghe đến từ này, sắc mặt Lục Khởi Phồn biến đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, Chu Tri Mông bị ánh mắt của cậu làm cho có chút hoang mang.

Lục Khởi Phồn mười sáu tuổi đã có vẻ ngoài rất có sức áp chế của một alpha.

"Tiểu Khởi, em..." Chu Tri Mông đi vòng quanh phòng khách, "Em có muốn uống nước ép không?"

"Không uống, em đi tắm đây."

Lục Khởi Phồn đi lấy đồ ngủ từ vali, Chu Tri Mông đột nhiên nắm lấy tay kéo vali, ấp úng nói: "Tiểu... Tiểu Khởi..."

Lục Khởi Phồn nghi hoặc nhìn anh.

Chu Tri Mông muốn nói: Hay là anh thuê thêm một phòng cho em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!