Chương 14: (Vô Đề)

Bùi Hạo đưa cho Chu Tri Mông một ly trà sữa, hỏi: "Tri Mông, cậu ở một mình trên tầng 17 à?"

Học sinh tham gia tập huấn đều được sắp xếp ở cùng một khách sạn, phòng họp được dùng làm lớp học, chỗ ở là phòng đôi. Nhưng Lâm Tri Dịch đã đặt trước cho Chu Tri Mông một phòng đơn, còn cử người đến sắp xếp bàn học và các dụng cụ cần thiết.

Chu Tri Mông gật đầu, hơi ngượng ngùng: "Sức khỏe của tớ không tốt, lại khó ngủ nên—"

"Chuyện nhỏ thôi mà."

Chu Tri Mông không ngờ Bùi Hạo vẫn thoải mái trò chuyện như không có chuyện gì. Đây không phải lần đầu anh nhận được thư tình hay lời tỏ tình, từ trước đến nay anh đều từ chối lịch sự rồi giữ mối quan hệ bạn bè. Nhưng lần này, không hiểu sao anh lại phân vân, không biết xử lý thế nào cho phải.

Thực ra họ vẫn nên làm bạn. Bùi Hạo tính tình tốt, cả hai đều có khả năng cao đỗ vào Đại học Thủ đô, tương lai còn nhiều dịp tiếp xúc. Vì một lời tỏ tình chưa thành mà rạn nứt, không phải phong cách của Chu Tri Mông.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Bùi Hạo, anh lại nghĩ đến câu hỏi của Lục Khởi Phàm: "Thế Bùi Hạo thì sao?"

Chu Tri Mông bỗng thấy gáy lạnh toát, một cảm giác kỳ lạ khó tả.

"Trình độ mọi người cao hơn tưởng tượng, hóa ra tớ chỉ là ếch ngồi đáy giếng." Bùi Hạo thở dài.

Chu Tri Mông an ủi: "Đừng nghĩ vậy, được đến đây đã là ưu tú lắm rồi."

"Thấy cậu kết thân với mấy người, còn trao đổi liên lạc nữa," Bùi Hạo cười khẽ: "Ai nấy đều là đối thủ, chỉ có vài suất, cậu không sợ sau này mất mặt sao?"

"Trao đổi liên lạc có sao đâu? Thành bạn thì tốt, không thì cũng bình thường. Tớ không quá quan trọng kết quả, quá trình tập huấn mới đáng giá."

"Ba mẹ cậu không để ý kết quả à?"

"Không hề."

Bùi Hạo tỏ vẻ không tin, Chu Tri Mông không muốn giải thích dài dòng, chỉ mỉm cười: "Họ chỉ mong tớ vui vẻ thôi."

Đây không phải lời nói đùa. Thực tế, Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch đã nghiêm túc nói với anh: "Con đến thế giới này bằng tình yêu của cha và ba nho, con chỉ cần lớn lên hạnh phúc là được. Con không cần phải xuất chúng, con chỉ cần tận hưởng cuộc sống."

"Ba mẹ như vậy thật tuyệt."

Lời Bùi Hạo chưa dứt, một nữ sinh đã vẫy tay gọi Chu Tri Mông: "Tri Mông! Lại đây, cho cậu xem cái này hay lắm!"

Chu Tri Mông bước tới, cô gái đưa một xấp tài liệu photo, nheo mắt thần bí: "Hôm qua cậu cho mình mượn vở, giờ mình tặng cậu bộ đề của cao thủ."

Chu Tri Mông cười: "Món quà quý giá thế này sao?"

Cô gái vẫy tay: "Cứ cầm đi, đừng kể ai nhé!"

"Ừ, cảm ơn cậu."

Chu Tri Mông cất đề vào cặp. Bùi Hạo đi tới: "Cậu như thể hòa hợp với tất cả, nhưng lại giữ một khoảng cách."

"Không tốt sao?"

Bùi Hạo nhíu mày: "Tớ tưởng phải có ba năm người bạn thân mới đủ."

"Nếu tính vậy thì tớ cũng có mà. Cha, ba nhỏ và em trai mình đều thuộc phạm trù đó."

Bùi Hạo vội nói: "Khác nhau chứ!"

"Sao khác?" Chu Tri Mông nhún vai: "Kết thân sâu sắc cần nhiều tâm sức, nhưng tớ đã có bến đỗ bình yên rồi."

Bùi Hạo lặng người. Có lẽ anh ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Lớn lên trong vòng tay yêu thương, Chu Tri Mông hình thành tính cách ôn hòa, rộng lượng. Dù học lực siêu đẳng, được thầy cô cưng chiều, anh chưa bao giờ bị bạn bè ghen ghét

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!