Chương 12: (Vô Đề)

Nửa khuôn mặt Chu Tri Mông vùi vào vai Lục Khởi Phồn, hơi thở mang đầy mùi cà phê latte nồng nàn lại đắng chát trên người Lục Khởi Phồn.

Anh đột nhiên nhận ra, thì ra Lục Khởi Phồn đã cao như vậy rồi, cao đến mức anh cũng ngại nói mình là anh trai.

Lục Khởi Phồn ôm anh rất chặt, cánh tay dùng sức đến mức Chu Tri Mông cảm thấy vai mình đau, anh giãy giụa hai cái, Lục Khởi Phồn từ từ buông ra. Cho dù không nhìn thấy mặt Lục Khởi Phồn, Chu Tri Mông cũng có thể cảm nhận được sự ấm ức sắp tràn ra của cậu từ nồng độ pheromone. Chu Tri Mông nhẹ nhàng thở dài, sau đó đưa tay ôm lấy eo Lục Khởi Phồn.

Cũng không biết em ấy ấm ức cái gì, rõ ràng người bị xa lánh là mình mà, Chu Tri Mông thầm oán giận trong lòng.

Anh vỗ nhẹ vào lưng Lục Khởi Phồn, oán trách: "Tiểu Khởi, hai năm nay em sao vậy?"

"Xin lỗi."

"Anh không muốn em nói xin lỗi," Chu Tri Mông kéo Lục Khởi Phồn ra, để cậu ngồi bên giường, cúi đầu hỏi cậu: "Có chuyện gì thì nói, sao phải giấu trong lòng rồi chiến tranh lạnh với anh?"

"Anh sẽ ghét em."

"Sao vậy được?"

"Anh đã nói rồi, anh nói anh ghét em, nói mớ."

Chu Tri Mông á khẩu, giải thích: "Đó cũng là bởi vì cứ hở một chút là em chiến tranh lạnh với anh, nếu không sao anh lại ghét em? Hơn nữa... hơn nữa em cũng đã nói đó là nói mớ rồi, nói mớ sao có thể coi là thật?"

"Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy."

Chu Tri Mông há miệng, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Hai người im lặng rất lâu, Lục Khởi Phồn đột nhiên mở miệng: "Có thể em sẽ không đậu Nhất Trung."

Chu Tri Mông ngẩn người.

"Nhanh thôi anh cũng sẽ học đại học, cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít, chúng ta sẽ không thể giống như trước đây nữa."

Ngay hôm qua, Chu Tri Mông còn đang lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng Lâm Tri Dịch vì lo lắng anh và Tiểu Khởi sẽ dần xa cách, anh không ngờ, Lục Khởi Phồn cũng lo lắng về vấn đề này.

"Kết quả thi cấp ba còn chưa có, đừng nghĩ nhiều nữa. Tiểu Khởi, em yên tâm, cho dù kết quả bảo tống có ra, anh cũng sẽ không đi học đại học trước đâu, có thể ở bên em bao lâu anh sẽ ở bên em bấy lâu." Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, thái độ lại kiên định.

Lông mi Lục Khởi Phồn khẽ run.

"Tiểu Khởi," Chu Tri Mông sờ vào tai Lục Khởi Phồn, nhẹ nhàng nói: "Sau khi lên cấp ba thì nghiêm túc một chút, thi vào thủ đô, được không?"

Khi anh nói lời này, trong lòng rất bất an, bởi vì Lục Khởi Phồn không thích học, cũng không thích nhắc đến chuyện học hành trong lúc rảnh rỗi, anh sợ mình quản quá nhiều.

Nhưng Lục Khởi Phồn trả lời rất kiên quyết, cậu nói: "Được."

Chu Tri Mông lại ôm lấy cậu, Lục Khởi Phồn ngửi thấy mùi hương sữa dừa nhàn nhạt, bảy tám tuổi lần *****ên biết đến pheromone và phân hóa, cậu từng đoán mùi pheromone của Chu Tri Mông hẳn là ngọt ngào, rất ngọt nhưng không ngán, rất giống với mùi hương ngọt ngào đang vây quanh chóp mũi cậu lúc này.

Cậu không muốn người khác ngửi thấy.

" Bùi Hạo thì sao?" Cậu hỏi.

Chu Tri Mông lấy điện thoại ra, lật đến đoạn tin nhắn hôm đó, sau đó ném cho Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn nhìn lướt qua. Rất nhanh, tâm trạng của cậu rõ ràng tốt lên, khóe miệng cũng hơi cong lên. Chu Tri Mông hừ một tiếng, ngồi lên giường, nói: "Anh đói rồi, nãy anh chưa ăn gì."

"Để em bưng lên." Lục Khởi Phồn lập tức xoay người.

Mấy phút sau, cậu đã bưng một cái khay đến, bên trên bày một đĩa thịt tôm hùm, một bát cơm chiên dứa, còn có một cốc nước ép tươi. Chu Tri Mông đưa tay ra lấy, Lục Khởi Phồn lại không cho, "Em đút cho anh."

Chu Tri Mông hơi mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, "Không cần."

"Em muốn đút cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!