Chương 11: (Vô Đề)

Chu Tri Mông về đến nhà liền vùi mình trong chăn, tức giận đến đau lòng.

Anh thực sự bắt đầu ghét Tiểu Khởi rồi.

Lâm Tri Dịch đến gọi Chu Tri Mông ăn cơm, anh cũng không chịu ăn, cuối cùng vẫn là Lâm Tri Dịch bưng cơm tối đến bên giường anh, hỏi anh có chuyện gì, anh mới ấp úng nói ra.

"... Con chỉ nhận được tin nhắn tỏ tình của bạn học, cũng không có chuyện gì xảy ra mà em ấy đã vô cớ nổi giận với con rồi, con thực sự không thích Tiểu Khởi như vậy. Rõ ràng trước đây em ấy rất hoạt bát, bây giờ chuyện gì cũng giấu trong lòng, con có hỏi em ấy cũng không nói, chỉ lạnh mặt, giống như con nợ tiền em ấy vậy."

"Vậy Quyển Quyển đã nói chuyện với Tiểu Khởi chưa, nói là con không thích em ấy như vậy?"

"Dạ chưa," Chu Tri Mông quay đầu sang một bên, giận dỗi nói: "Con không muốn nói chuyện với em ấy đâu."

Lâm Tri Dịch cười cười, "Được rồi, ăn cơm trước đã."

Chu Tri Mông ngoan ngoãn ăn cơm xong, cùng Lâm Tri Dịch xem một lát phim rồi lại trở về phòng mình, Ôn Kỳ Nguyệt vừa lúc gửi tin nhắn cho anh.

[Tri Mông, đợt tập huấn của cậu khi nào kết thúc?]

[Còn nửa tháng nữa.]

[A, lâu vậy, tớ còn muốn hẹn cậu ra ngoài chơi.]

Chu Tri Mông gửi một biểu tượng cảm xúc "xin lỗi" qua.

[Chỉ có thể đợi bên tớ kết thúc thôi, tớ cũng không ngờ tập huấn lại đáng sợ như vậy, cường độ rất lớn, tớ mệt muốn chết.]

[Khổ thân. À đúng rồi, tớ vừa nhìn thấy Lục Khởi Phồn ở trong viện bảo tàng vũ trụ của khu vui chơi Gia Lạc, cậu ấy ngồi một mình trên ghế sofa, những người khác đều đang chơi, chỉ có cậu ấy trông rất buồn.]

Tim Chu Tri Mông đập thình thịch, nhưng anh lại nghĩ: Liên quan gì đến mình?

[Cậu có thân với cậu ấy không?]

Chu Tri Mông dừng ngón tay lại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, anh thầm đoán những lời tiếp theo của Ôn Kỳ Nguyệt.

[Lần này cậu ấy có thể thi đậu Nhất Trung không? Bạn tớ nói thành tích của cậu ấy không tốt, rất có thể sẽ ra nước ngoài.]

Chu Tri Mông đột nhiên nhớ tới trước đây, bên bờ ao nhỏ phía sau tòa nhà học của trường, Lục Khởi Phồn nhìn vào mắt anh, kiên định nói: "Em không ra nước ngoài, em muốn anh ở bên em."

Thực ra Chu Tri Mông vẫn không hiểu tại sao trước kỳ thi chuyển cấp Lục Khởi Phồn đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của điểm số, đột nhiên cố gắng nỗ lực, bây giờ dường như anh đã đoán ra được một chút lý do.

Chẳng lẽ là... vì mình...

Chu Tri Mông lập tức lắc đầu, xua tan ý nghĩ hoang đường này, "muốn anh ở bên em" mà Lục Khởi Phồn nói, chắc là cùng một ý câu "Quyển Quyển chơi với em" lúc nhỏ, Lục Khởi Phồn còn nhỏ, bọn họ cùng nhau lớn lên, là quan hệ anh trai và em trai, còn thân hơn cả người thân, mối quan hệ này sẽ không thay đổi.

[Tớ cũng không biết cậu ấy có thể thi đậu hay không.]

[Haha hy vọng cậu ấy có thể thi đậu, như vậy bộ phận trung học sẽ có trai đẹp để ngắm!]

Chu Tri Mông bất giác cau mày.

[Đúng rồi, Tri Mông, cậu và Bùi Hạo, hai người sao rồi?]

[Không có gì.]

[Cậu ta thích cậu đúng không? Lần trước chào cờ tớ nhìn thấy rồi nha, sau đó cậu ta cứ tìm đủ mọi lý do để tiếp cận cậu. Thực ra tớ thấy cậu ta cũng được, dáng vẻ cũng không tệ, tuy không đẹp trai bằng Lục Khởi Phồn, nhưng thành tích của cậu ta rất xứng với cậu! Nghe nói hiệu trưởng là chú của cậu ta, nhà cậu ta hình như cũng khá có tiền, không biết có thể so được với nhà cậu không.]

Chu Tri Mông vừa nhìn thấy tên Bùi Hạo liền không vui, cũng không hứng thú với đề tài này.

[Nếu hai người đều được bảo tống vào Đại học Thủ đô thì không cần phải đến trường nữa, tớ nghe nói Đại học Thủ đô có thể đến học trước, đến lúc đó bọn tớ phải khổ sở ôn tập, các cậu đã vui vẻ chơi đùa trong khuôn viên trường đại học rồi, ghen tị quá đi...]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!