"Anh yên tâm, em sẽ không nói với chú Chu và chú Lâm đâu."
Lúc Lục Khởi Phồn nói câu này, ánh mắt rất lạnh lùng, thậm chí còn có địch ý, Chu Tri Mông nhìn mà tim đập thình thịch, còn tưởng mình đã phạm phải sai lầm gì tày trời.
"Ý em là sao?"
Lục Khởi Phồn xoay người quay lưng về phía Chu Tri Mông, lạnh nhạt nói: "Không có gì."
Chu Tri Mông ngơ ngác nhìn bóng lưng Lục Khởi Phồn, thật sự không hiểu Lục Khởi Phồn lại đang nổi cơn gì, cũng không hiểu tại sao bây giờ cậu càng lúc càng khó hiểu, cứ cách ba ngày lại nổi giận không rõ lý do, giai đoạn nổi loạn cứ kéo dài mãi.
Nhưng bây giờ anh lười quan tâm đến Lục Khởi Phồn, việc cấp bách của anh là trả lời Bùi Hạo. Trước đó anh hoàn toàn không phát hiện Bùi Hạo có ý với mình, nên đột nhiên nhận được tin nhắn như vậy, vẫn khiến anh có chút trở tay không kịp.
Anh suy nghĩ một chút, rồi gõ chữ.
[Xin lỗi, hiện tại tớ không có ý định yêu đương, đối với cậu tớ cũng không có suy nghĩ nào ngoài tình bạn, thật sự xin lỗi, chúc cậu thi tốt.]
Sau khi gửi đi, Bùi Hạo rất nhanh đã trả lời.
[Cảm ơn cậu đã cho tớ một câu trả lời rõ ràng, vậy chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở đại học Thủ đô chứ?]
Chu Tri Mông có chút khó xử, trong lòng trực giác câu hỏi này là một cái bẫy, nhưng kỳ thi sắp đến, anh cũng không muốn nói quá tàn nhẫn, nếu ảnh hưởng đến trạng thái thi cử của Bùi Hạo, thì đó chính là lỗi của anh. Suy đi tính lại anh vẫn uyển chuyển trả lời.
[Đương nhiên rồi, cố lên!]
Chu Tri Mông nghĩ, như vậy chắc là được rồi, tuy đây không phải là lần *****ên anh bị theo đuổi, nhưng là lần *****ên anh từ chối đối phương rõ ràng và dứt khoát như vậy, Bùi Hạo gửi đến biểu tượng cảm xúc mỉm cười. Chu Tri Mông vội vàng ném chiếc điện thoại như củ khoai lang nóng phỏng tay đi, nằm xuống lại, xoay người, đối mặt với Lục Khởi Phồn, hỏi: "Tiểu Khởi, em lại đang giận gì vậy?"
Ước chừng tính toán, một tháng anh phải hỏi câu này bốn mươi lần.
Lục Khởi Phồn không nói gì.
Chu Tri Mông không nghe thấy tiếng thở đều đều, anh biết Lục Khởi Phồn chưa ngủ, anh kéo kéo quần áo Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi..."
"Nói chuyện xong rồi à?" Lục Khởi Phồn đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Chu Tri Mông phản ứng mấy giây, "Ồ, em nói anh với Bùi Hạo à?"
Lục Khởi Phồn vừa nghe thấy cái tên này đã thấy bực bội, kìm nén lửa giận nói: "Nói chuyện xong rồi thì mau ngủ đi, đợi anh ngủ rồi em sẽ về chỗ của em."
Chu Tri Mông vốn định giải thích với Lục Khởi Phồn, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy Lục Khởi Phồn còn nhỏ, giải thích những chuyện này với cậu không tốt lắm, dù sao cậu cũng sắp trưởng thành. Lại là anh trai, hai người đều đã lớn rồi, anh cũng không thể nói hết mọi chuyện riêng tư với em trai. Hơn nữa thái độ của Lục Khởi Phồn rất tệ, cứ vô cớ lạnh lùng, Chu Tri Mông càng không muốn nói.
Anh hắng giọng, giải thích ngắn gọn: "Anh và Bùi Hạo chỉ là bạn bè, ý cậu ấy nói ở bên nhau không phải là ý đó."
Câu này lọt vào tai Lục Khởi Phồn lại không phải như vậy, tâm trạng cậu càng thêm buồn bực, "Anh có ngủ hay không? Không ngủ thì em về đây."
Chu Tri Mông lại bị nghẹn lời, trong lòng càng thêm tủi thân, tức giận nói: "Em về đi, anh có bảo em đến đâu!"
Lục Khởi Phồn bật dậy, soạt một tiếng kéo khóa lều ra, không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Chu Tri Mông tức giận vô cùng, ngay cả nỗi sợ hãi khi ngủ một mình trong lều cũng biến mất. Trong lòng toàn là phẫn uất, anh nhìn đống lửa trại cách đó không xa qua cửa sổ nhỏ của lều. Anh không hiểu tại sao càng lớn, mối quan hệ giữa anh và Tiểu Khởi lại càng kỳ lạ?
Không thể ngủ chung giường, phải thường xuyên kiểm tra miếng dán ức chế có dán kỹ chưa, vì việc học mà phải ít gặp mặt, chuyện tình cảm cũng kiêng dè như sâu, giống như chiếc hộp Pandora vậy.
Không ai ép buộc anh phải làm vậy, là anh theo năm tháng trưởng thành, dần dần nhận ra, anh nên làm như vậy.
Lớn lên chẳng tốt đẹp gì cả.
Anh vẫn thích hồi nhỏ hơn, tuy Tiểu Khởi hồi nhỏ lúc nào cũng khóc nháo, nhưng bọn họ rất dễ làm hòa. Tiểu Khởi cũng sẽ không chiến tranh lạnh với anh, mỗi lần đều là vừa khóc vừa sụt sịt chạy đến chỗ anh, gọi Quyển Quyển, bò lên giường anh.
Tiểu Khởi hồi nhỏ rất phiền phức, nhưng cũng rất đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!