Ngoại truyện 2: Cuộc gặp gỡ trên đường (2)
Phương Vũ gửi tin nhắn xong bèn tắt máy.
Cậu không chắc Lục Khiếu Xuyên sẽ có phản ứng gì, sẽ tức giận gọi điện cho cậu hay trút được gánh nặng bay như chim sổ lồng?
Bất kể cái nào, cậu cũng không muốn biết.
Nói ra có thể có người không tin, đây là lần đầu tiên bọn họ chia tay trong bốn năm yêu đương.
Hai người thường xuyên cãi cọ, thậm chí còn động chân động tay, đều là cậu đánh Lục Khiếu Xuyên.
Lục Khiếu Xuyên có tức giận đến mấy, mắt đỏ phừng phừng cũng không đánh trả.
Phương Vũ nhớ rõ, lần đầu tiên cậu đánh Lục Khiếu Xuyên, là vào sinh nhật của hắn.
Tên ngốc kia tin lời người khác, cho rằng cậu được bao nuôi, đấu võ mồm không đấu lại được nên hắn lôi chuyện này ra khiêu khích trước mặt mọi người.
Phương Vũ cũng không nhớ vì sao lúc đấy mình lại tức giận như thế, giơ tay tát vào mặt hắn.
Lục Khiếu Xuyên bị đánh vẹo cổ, trừng mắt nhìn, nửa bên mặt hiện rõ dấu bàn tay.
Về sau Phương Vũ có hỏi hắn vì sao lúc đó không đánh trả, Lục Khiếu Xuyên buồn ngủ đến díp cả mắt, ôm cậu vào lòng, lầm bầm: "Sao đàn ông...! đàn ông có thể...! đánh vợ được?"
Dần dần Phương Vũ cũng nghĩ thông suốt, người khác nói gì cậu cũng không để tâm, nhưng Lục Khiếu Xuyên không được, hắn nên tin mình, nên nghe lời, không nghe lời sẽ bị đánh.
Phương Vũ cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi, lúc này còn có ham muốn khống chế hắn, tham lam đòi hắn đối tốt với mình.
Chủ nhật được nghỉ, buổi sáng không có lớp.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Phương Vũ ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy hai người Lục Khiếu Chu và Cố Thần Khải.
Lục Khiếu Chu tạo dáng bắn súng, tự mình tạo hiệu ứng âm thanh bằng bằng bắn xung quanh, sau đó nghiêm túc nói: "Anh em bảo em chuyển lời cho anh, một mình ở nhà không được tuỳ tiện mở cửa, ai biết được người vào là chồng anh hay là một kẻ biến thái."
Cố Thần Khải cười hùa theo: "Không sai."
Hai người vừa trở lại sau kì nghỉ hè trong nước.
Hiển nhiên Lục Khiếu Chu không biết Phương Vũ đã thành anh dâu cũ của cậu ta, vào phòng ném một chiếc hộp lên bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống: "Anh em bảo em mang theo, cực kỳ nặng, suýt bị hải quan giam giữ."
Trà vừa được bưng lên, dưới hai đôi mắt chờ mong, Phương Vũ bất đắc dĩ mở hộp quà.
Lớp trên cùng là bọc chống sốc, bên dưới là một đống gói cá khô hút chân không, hương ngũ vị, vị cay, vị nướng.
Bên dưới nữa là cá tuyết phi lê, vị muối tiêu, vị nướng than, vị thì là.
Bên dưới nữa nữa là cá con, màu đỏ màu vàng màu xanh, bỏ mấy thứ này ra thì hộp trống rỗng.
Dưới đáy hộp có dòng chữ viết bằng bút dạ: Ăn xong hôn một cái, chồng tự mình dâng đến cửa!
Lục Khiếu Chu không ngờ được rằng lão đại nhà mình lại gửi đến một đống cá kì kì quái quái, hùng hồn đứng dậy gọi điện mắng hắn là một người anh không đáng tin.
Phương Vũ sững sờ khi thấy một đống đồ đó, cũng không đi ngăn cản cậu ta.
"Hahahahaha anh Xuyên hề hước quá, nuôi mèo từ xa à?" Cố Thần Khải ôm bụng cười, thấy Phương Vũ không phản ứng, đẩy Phương Vũ: "Anh Vũ, anh không thích à?"
Phương Vũ lắc đầu, cậu thích ăn cá nhất.
Nhưng cậu không vui nổi, trái tim như bị bóp nghẹt, đau muốn chết đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!