Chương 46: (Vô Đề)

Tháng 5 ở trên núi không có sự ồn ào, huyên náo của thành thị.

Dãy núi Trung Tây ở khu này chưa được khai thác thành địa điểm du lịch, lưu giữ hoàn toàn cảnh sắc tự nhiên cổ kính và trang nhã.

Thức dậy với tiếng chim hót vào buổi sáng, chìm vào giấc ngủ cùng tiếng côn trùng rả rích ban đêm.

Mở cửa sổ phòng, phóng tầm mắt ra xa là cây cối xanh mướt.

Thời gian rảnh lúc quay phim còn có thể đến gần suối, thực sự khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Hoàn cảnh như vậy cũng không thể làm cho Ninh Lan cảm thấy nhẹ nhõm.

Thứ nhất đây là lần đầu tiên quay ngoại cảnh, vai diễn lại là một võ sĩ trẻ trung, cưỡi ngựa bắn cung đối với anh vô cùng lạ lẫm, tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng học được, lúc quay phim thì khó khăn, trắc trở, lực bất tòng tâm.

Thứ hai nơi quay phim cách quê anh rất gần, cách thủ đô lại rất xa, làm anh cảm thấy hoảng hốt bất an.

Anh hoàn toàn không cảm nhận nổi cái người ta gọi là "Cận hương tình canh khiếp" *.

Anh vốn tưởng rằng cách xa một chút, không cùng người đó bên nhau sớm chiều, tâm trạng nặng nè đè nén trong lòng sẽ giảm bớt, thậm chí tiêu tan.

Trải qua những nửa tháng, mới biết chẳng phải là cái gì "tự chuốc lấy phiền phức", nghĩ thông rồi sẽ vứt ra sau đầu, mà là lần đầu tiên nếm trải chữ "tình", quả thật khó có thể buông tay như trong mấy lời bài hát đã nói.

* Cận hương tình canh khiếp () là một vế trong câu thơ bài thơ Đường "Độ Hán Giang" () của Tống Chi Vấn.

Ý chỉ càng gần quê hương thì trong lòng càng cảm thấy rụt rè, không dám thăm hỏi người thân đến từ quê nhà.

Anh nhớ Tuỳ Ý.

Nhớ bàn tay ấm áp, nhớ vòng tay ôm ấp nóng như lò sưởi, nhớ nụ cười cong cong thỉnh thoảng thoáng qua trên đôi môi, còn nhớ giọng nói trầm ấm bên tai.

Vì thế đáng nhẽ không nên nhận lấy cái tốt của cậu, càng không nên ỷ lại.

Hồi trước ít nhất có thể tìm ra đủ các cớ để liên lạc với cậu nhưng hiện giờ cậu ghét cay ghét đắng mình.

Bản thân cũng nên cố kiềm chế hành vi nhưng càng không thể chạm đến thì lại càng nhớ, lúc uống nước, lúc ăn cơm, lúc đi ngủ, lúc ngắm cảnh, bất kỳ lúc nào.

Anh thậm chí đang hối hận, trước khi rời đi không cầu một lần hoan lạc, nói không chừng đấy chính là lần cuối cùng thì sao?

Ninh Lan khẽ lắc đầu, cố gắng hết sức gạt bỏ nội dung tiêu cực trong đầu.

Anh cố nghĩ lạc quan, sao có thể đào thải chất độc ra khỏi cơ thể một cách dễ dàng được.

Nếu thời gian đủ lâu, vết thương sẽ đủ sâu, chất độc sẽ tự giảm bớt.

Nghĩ đến đây, Ninh Lan bật cười khanh khách.

Sự đả kích như vậy không thể khiến anh đầu hàng hoàn toàn, có lẽ chỉ có thể chờ đợi sự bào mòn và phong hoá của thời gian mà thôi.

Ngày hôm nay kết thúc sớm, ăn xong cơm tối, bầu trời vẫn được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp.

Địa điểm quay của "Phúc giang sơn" trên núi rất vắng vẻ, xung quanh không có nhà nghỉ, khách sạn, đoàn phim phải thuê mấy căn nhà dân.

Phòng rất nhỏ, Ninh Lan và hai nam diễn viên khác chen chúc một gian.

Hai người kia thích náo nhiệt, xong việc hẹn mấy người khác ngồi trong phòng chơi bài.

Lúc đầu còn gọi Ninh Lan chơi cùng, Ninh Lan từ chối mấy lần nên bọn họ coi như anh không tồn tại, biến phòng ngủ thành sòng bạc, thường xuyên om sòm đến tối muộn.

Điều đó khiến Ninh Lan ngủ không ngon mấy ngày nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!