Ninh Lan đứng dậy, cơ thể vì hoảng hốt mà căng cứng, hai tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt, liều mạng khống chế sự thôi thúc muốn lùi về sau.
Tạ Thiên Hào có khuôn mặt cực kỳ hung dữ, cười lên trông vô cùng dữ tợn: "Hơn một năm không gặp, nhớ chết tao rồi."
Ninh Lan vừa đưa mắt ngóng ra cửa qua bờ vai gã, vừa tính toán trong lòng.
Cửa vừa đóng lại, anh phải dùng ít nhất năm giây để hoàn thành động tác bước tới cửa rồi mở cửa chạy ra ngoài, tốc độ phải nhanh hơn phản ứng của Tạ Thiên Hào.
Anh cũng gọi là có kinh nghiệm đối với việc chạy trốn, nở nụ cười: "Năm mới tốt lành nha anh Tạ."
Tạ Thiên Hào vuốt cằm, từng bước từng bước tiến lại gần: "Tốt? Cả năm trời chỉ có thể thấy Tiểu Lan Lan qua tivi, mày nói xem tao có tốt không?"
Trái tim vang tiếng lộp bộp: "Tiền đã trả đủ rồi, không phải chúng ta hết nợ rồi sao?"
"Hết nợ?" Tạ Thiên Hào nhếch môi cười, bước đến nắm cằm Ninh Lan: "Ai nói hết nợ rồi, tiền lãi vẫn còn, hơn nữa mẹ mày..."
Ninh Lan tát gã một cái rồi hất tay ra, nhân lúc gã còn đang choáng, sải bước chạy nhanh ra ngoài.
Cách cửa còn hai ba mét thì bị Tạ Thiên Hào lôi cổ áo kéo về.
"Thằng đi3m thối, còn dám ra tay đánh ông, không muốn sống nữa hả?" Tạ Thiên Hào tức giận, tóm chặt cổ Ninh Lan kéo vào nhà: "Hôm nay để ông đây sảng khoái sảng khoái.
Ông vui vẻ sẽ thả mày đi."
Bàn tay thô ráp còn lại xé áo ngoài của anh, vén áo len lên chạm vào da thịt.
Ninh Lan bị nhéo đến choáng váng, cắn răng dùng hết sức mạnh nâng cánh tay cầm ống nhựa đập ra đằng sau.
Tạ Thiên Hào không phòng bị, bị ống nhựa nặng nề đập vào đầu.
Gã kêu đau một tiếng, tay buông lỏng.
Ninh Lan nhanh chóng thoát ra, hai bước lớn chạy ra ngoài cửa.
Lúc mở cửa còn bị vấp bậc cửa, không lo nổi việc đứng dậy, chỉ đành vừa bò vừa chạy.
Đến đầu cầu thang gặp Triệu Cẩn San, không nói lời nào kéo bà cùng chạy, chỉ dừng lại khi tới con phố huyên náo cách đó một cây số.
"Ai da ai da, chạy cái gì mà chạy ôi con tôi.
Xương già của mẹ sắp bị mày kéo gãy rồi đây." Triệu Cẩn San dựa vào tường liên tục oán thán.
Ninh Lan thở hồng hộc từng hơi, sắc mặt trắng bệch như tờ.
Đến lúc hơi thở bình ổn, đại não bắt đầu cung cấp máu, anh mới ngỡ ra điều gì đó, bước đến lục túi áo của Triệu Cẩn San.
"Ấy ấy ấy, Lan Lan con làm gì đấy hả?" Triệu Cẩn San che đậy không cho anh động vào: "Mẹ không có tiền đâu, con lục làm gì?"
Ninh Lan mặc kệ, kiểm tra một lượt tất cả các đồ trong túi áo, sau đó nhìn bà hỏi: "Chìa khoá của mẹ đâu?"
Ánh mắt Triệu Cẩn San trốn tránh: "À.... hả? Chìa khoá, để mẹ nghĩ...! có lẽ là rơi ở nhà rồi."
Sắc mặt của Ninh Lan ngày càng tái nhợt, xen lẫn mồ hôi chưa ráo, làn da gần như trong suốt.
Anh không dám tin, hỏi: "Mẹ đưa chìa khoá cho Tạ Thiên Hào phải không?"
Triệu Cẩn San ấp úng: "Không...! Không có mà? Gã vừa nói à? Gã nói bừa đấy.
Làm sao mẹ có thể làm việc đó được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!