Chương 36: (Vô Đề)

Năm phút trước khi đến giờ, Ninh Lan mới trở về nơi tập trung của AOW ở sau cánh gà.

An Lâm hầm hầm giận dữ tiến lên trước: "Đi đâu thế hả? Điện thoại thì không nghe.

Ở nơi này mà cũng dám chạy loạn khắp nơi à?" Nói được một nửa phát hiện trạng thái của Ninh Lan không đúng, thu lại lời nói trách cứ chưa kịp nói ra, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao thế, không khoẻ à?"

Ninh Lan lắc đầu: "Xin lỗi ạ, vừa vào nhà vệ sinh."

An Lâm kéo Ninh Lan sang bên, hạ thấp giọng hỏi: "Có phải lại gặp khó khăn gì rồi không?"

Đến trợ lý cũng biết anh không phải lần đầu tiên "gặp khó khăn".

Ninh Lan tự cười nhạo bản thân, nhưng lại cười không nổi, rũ mắt nhìn mặt đất: "Không có, không phải lo đâu ạ."

An Lâm thấy dáng vẻ đầy tâm sự nhưng không chia sẻ của anh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Trong bảy người AOW, Ninh Lan không phải xuất sắc nhất nhưng được coi là người khiến người khác bớt lo nhất.

Lúc mới vào nhóm, anh bị bài xích, An Lâm đều nhìn thấy, cũng ở sau lưng ngầm hoà giải.

Nghe nói điều kiện gia đình Ninh Lan không tốt.

Tiệc sinh nhật công ty có dự định mời người nhà đến, lật hồ sơ cá nhân thì khung điền thông tin bố mẹ để không, chỗ người liên hệ khẩn cấp cũng trống hươ trống hoác, chẳng trách lại hiểu chuyện sớm, khác xa với mấy tiểu thiếu gia suốt ngày sinh sự.

"Có chuyện gì thì có thể nói với tôi và chị Trương Phạn, đừng giấu trong lòng." An Lâm khuyên.

Ninh Lan gật đầu vâng dạ, trong lòng nghĩ việc này chỉ có thể để mốc meo trong bụng, cả đời không thể nói ra.

"Ô đúng rồi, vừa nãy cậu không ở đây, có chuyện cần phải ghi nhớ." Giọng An Lâm thấp lại càng thấp: "Trương Phạn nói, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì giải Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất sẽ là chúng ta.

Chị ấy bảo mấy cậu lên sân khấu nhận thưởng đừng quá tỏ ra vui vẻ, ít nhất đừng để người khác nhìn ra sự đắc ý.

Có thể cảm động đến rơi nước mắt thì càng tốt, hình tượng chăm chỉ vất vả."

Anh ngẩng đầu lộ vẻ nghi hoặc.

Anh là lính nhảy dù, không có gì gọi là sự đan xen của niềm vui và nỗi buồn, xúc động bùi ngùi khi đạt được giải thưởng sau nhiều năm khổ luyện cả.

"Lúc cậu ra mắt nhiều anti

-fan quá.

Bây giờ cũng coi như được đa số fans công nhận rồi, nghĩ đến buổi ký tặng lần trước...!à." An Lâm kịp thời phanh xe: "Đến lúc lên sân khấu, nhạc vang ánh sáng chiếu, nói chung cũng sẽ có cảm xúc thôi nhỉ?"

Ninh Lan cho rằng mình không khóc nổi.

Anh sống 23 năm trời, trải qua rất nhiều chuyện mà nhiều người không thể cảm nhận được.

Theo lẽ thường mà nói sớm đã bất khả chiến bại, không có chuyện gì có thể khiến anh rung động hoặc buồn bã.

Lúc dẫn chương trình trên sân khấu công bố Nhóm nhạc xuất sắc nhất AOW, trong lòng anh trống rỗng, thậm chí không cảm thấy vinh dự như người ngoài và người chứng kiến, như thể giọng nói đó không hề liên quan đến mình.

"Nè, lên sân khấu nhận giải thôi." Phương Vũ đẩy anh đang ngây người.

Bảy người xếp thành hàng ngay ngắn đi lên sân khấu từ bên cạnh.

Ninh Lan đi cuối cùng, âm nhạc hùng hồn vang vọng bên tai, khắp nơi đều toát lên sự hư ảo không chân thực.

Từ trước khi bước lên sân khấu đến giờ, Ninh Lan không nhìn Tuỳ Ý dù chỉ một lần, hoặc nói đang trốn tránh cậu cũng hợp lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!