Hình như Ninh Lan không nghe rõ, tự ý vặn mở tuýp cao, bóp ra một ít bôi lên vết thương của Tuỳ Ý.
Sau đó nhanh nhẹn dùng răng xé miếng dán vết thương, dán quanh khớp đầu tiên của ngón giữa cho cậu.
Tuỳ Ý muốn rút tay về.
"Yên nào." Ninh Lan nắm chặt tay cậu, nói.
Tuỳ Ý không nhúc nhích nữa.
Ngón tay Ninh Lan thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ tròn trịa, đầu ngón tay hồng hào.
Có điều lòng ngón tay đầy nếp nhăn, thậm chí có mấy vết thương nhỏ, không giống người có cuộc sống sung sướng.
Tuỳ Ý cảm thấy kì quái.
Cậu ấy* không phải rất thông minh, không phải rất biết lừa gạt moi tiền sao? Vì sao cứ để bản thân trông nhếch nhác như vậy? (*để ngôi cậu ấy là vì dịch theo suy nghĩ của Tuỳ Ý)
"Được rồi." Quấn xong, Ninh Lan thổi ngón tay cho cậu: "Bây giờ không đau nữa đúng không?"
Làn da được thổi hơi vào lập tức cảm thấy tê dại.
Tuỳ Ý thu tay, nắm thành đấm, để cho ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mong muốn xoá đi cảm giác kì quái.
Ninh Lan nhận ra hành động vừa nãy hơi quá thân mật, sờ mũi, nói: "Ngại quá, quen rồi...! Nghe nói thổi là sẽ không đau nữa."
Quen gì cơ?
Tuỳ Ý định mở miệng, nhưng lại không hỏi tiếp.
Cuối cùng chỉ lịch sự nói câu "cảm ơn."
Lần ký tặng toàn quốc đầu tiên của AOW kết thúc vào đầu mùa hè.
Lúc Ninh Lan nhận được lương tháng thứ ba, ngẩn ngơ một trận, mới nhận ra bản thân đã đến nhóm được hơn hai tháng rồi.
Đợt lương lần này có cả tiền thưởng album.
Mặc dù công ty đã chia đủ, bảy người lại chia tiếp, không còn được mấy.
Nhưng ít nhất với anh mà nói vẫn là một số tiền không nhỏ.
Anh lấy một phần để làm tiền sinh hoạt tháng sau, rồi lại trích một phần gửi cho thím, số còn lại giữ trong thẻ không động đến.
Anh muốn đợi tích đủ năm con số mới trả Tuỳ Ý, mấy trăm, mấy nghìn tệ này thực sự quá khó nhìn.
Trước khi về kí túc xá, anh lượn một vòng siêu thị.
Ngoài đồ ăn còn lấy thêm vài chai nước ngọt, mua một ít rau, lúc thanh toán thấy mấy thứ này rõ tốn, khiến anh vô cùng thương tâm.
Kí túc xá không có ai.
Ninh Lan gửi tin nhắn vào nhóm chung, nói buổi tối mời mọi người ăn cơm.
Sau đó đặt nước ngọt lên bàn mỗi người, rồi đi tắm.
Nước nóng nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh, Ninh Lan nhắm mắt.
Ở bên ngoài làm việc hơn một tháng, trở về kí túc khiến anh có cảm giác an nhàn mà đã lâu ngày không có, như trở về nhà vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!