Chương 10: (Vô Đề)

Tuỳ Ý thấy môi Ninh Lan đang run rẩy, lông mi ướt sũng che đôi mắt, khiến người khác không thấy được vẻ mặt.

Cái dáng vẻ này của anh dường như giống lần chuẩn bị chạy ở trước cửa hàng 4S, chỉ là mặt trắng bệch hơn, có thể đang sợ hãi khi trốn chạy không thành.

Lúc nãy Ninh Lan cầm tiền vội vã rời đi.

Tuỳ Ý nhìn ra cửa số thấy ngoài trời mưa to, mượn ô của An Lâm rồi đuổi theo, đến cổng chỉ nhìn thấy bóng lưng Ninh Lan đang gọi taxi.

Cậu đứng đằng sau gọi anh nhưng Ninh Lan không nghe thấy.

Bỗng dưng cậu cảm thấy có gì đó không đúng, chặn chiếc xe taxi phía sau để đi theo.

Sự thật chứng minh, cảm giác của cậu là đúng.

Chiếc taxi trước mặt đi qua cổng công ty nhưng không dừng lại mà tiếp tục rẽ thêm hai lần, đến trước cổng tiểu khu kí túc xá mới dừng.

Một giây trước khi gõ cửa, cậu còn ôm hi vọng, nói không chừng trên đường về Ninh Lan nhớ ra bùa hộ thân ở kí túc xá thì sao? Anh làm việc lỗ mãng, cẩu thả.

Điều này rất phù hợp với thói quen và hành vi của anh.

Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của AOW, anh không thể không biết nặng nhẹ mà lâm trận bỏ chạy được.

"Đi thôi, sắp đến lượt rồi." Tuỳ Ý vươn tay kéo Ninh Lan.

Ninh Lan lùi về sau.

Đầu ngón chân vẫn hướng ra cửa, dáng vẻ có thể chạy bất cứ lúc nào.

Tuỳ Ý có chút gấp gáp, giơ tay giằng túi của anh.

Ninh Lan muốn chuyển tay cầm túi sang tay đang giấu sau lưng, nhưng lại quên mất tay đó đang nắm đồ.

Cử động một cái, đồ trong tay rơi lả tả xuống đất.

Ninh Lan hốt hoảng quỳ xuống nhặt lên.

Tuỳ Ý bắt lấy cánh tay đang duỗi ra của anh, chặn lại động tác.

Trước khi đèn điều khiển bằng âm thanh tắt đi, Tuỳ Ý nhìn rõ ràng xập tiền đang rơi dưới đất.

Trong năm người thường xuyên ở kí túc xá, mỗi lần rút tiền, Vương Băng Dương đều rút không quá 500 tệ; tủ của Cao Minh thì khoá chặt.

Còn trên người cậu cũng chỉ mang 200 tệ, đề phòng những lúc cần thiết.

Về phần Ninh Lan, lấy được hai tháng lương mà tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng.

Số tiền này của ai, vừa nhìn đã rõ.

"Tiền của Tiểu Thần à?" Tuỳ Ý vẫn hỏi.

Ninh Lan vẫn để cho cậu nắm cổ tay, nhưng ánh mắt cắm xuống đất: "Đúng vậy." Ngừng một lúc lại nói: "Tôi phải đi rồi."

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng câu trả lời này vẫn tát thẳng vào mặt Tuỳ Ý.

Lúc nào cậu cũng nhìn lầm người, tin tưởng sai người.

Cậu không biết những việc này có liên quan đến tuổi tác và kinh nghiệm không, hay là do cậu quá ngốc.

Vốn dĩ Ninh Lan không hề thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!