(*)Kinh Hồng: dùng để miêu tả dáng hình mỹ nhân duyên dáng uyển chuyển, tựa bóng chim hồng nhạn.
Vào thời Đường, Mai phi được Đường Huyền Tông sủng ái đã sáng tạo ra điệu Kinh Hồng vũ nổi tiếng, sau này bị thất truyền.
Kinh Hồng vũ chú trọng thủ pháp chấm phá, động tác mô phỏng cảnh tượng cánh chim hồng bay liệng giữa tầng không vô cùng ưu mĩ, dáng điệu mềm mại, nhẹ nhàng phiêu dật, vừa đẹp đẽ lại vô cùng ý nhị.
Đường Huyền Tông từng ở trước mặt chư vương tán tụng Mai phi: "Thổi sáo bạch ngọc, múa Kinh Hồng vũ, một tòa huy hoàng".
Kể từ khi Vệ Hoàn sống lại, để đi được đến đây phải trải qua biết bao nguy hiểm, đến cả một người quen thuộc cũng chưa được gặp, cuối cùng cũng gặp được người mình quen biết.
Tuy không thể gọi là bạn cũ, thậm chí có thể xem nhau như địch thủ, nhưng vẫn khiến cho Vệ Hoàn không cách nào che giấu được cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
Cuộc chạy trốn và sóng gió đã trải qua sau khi sống lại như một giấc mơ dài, mãi đến khi nhìn thấy người trước mặt này cậu mới thật sự tin rằng chính mình đã quay về rồi.
Là độc đinh trong gia tộc Cửu Phượng bao đời đơn truyền, đồng thời kế thừa năng lực của cả cha và mẹ, trong mắt người ngoài, từ lúc Vệ Hoàn được sinh ra đã đứng ở vạch đích.
Mười năm trước, ngay tại phía sau cánh cổng màu đỏ kia, cuộc sống xuôi chèo mát mái mười tám năm của cậu cuối cùng cũng va phải khắc tinh đầu tiên trong cuộc đời mình.
"Ê, bên kia có phải là Vệ Cửu của Bắc Cực Thiên Quỹ không? Nhìn cái dáng vẻ hào nhoáng của cậu ta kìa."
"Sinh ra trong một gia tộc như thế, ngông nghênh một chút thì cũng bình thường mà.
Gia tộc quân nhân đó, nếu là tao thì tao đã ngang ngược khắp chốn rồi."
"Hờ, cậu ta trâu bò thế là do nhờ vào việc kế thừa huyết thống đại yêu quái thôi và cả địa vị của gia tộc Cửu Phượng nữa.
Nếu không phải cậu ta được thừa hưởng năng lực của cả cha lẫn mẹ thì cũng có khác gì chúng ta đâu?"
"Nói thì nói thế nhưng yêu quái có thể thừa hưởng đồng thời năng lực của cha mẹ cũng hiếm lắm, mà cậu ấy sở hữu được cả hai loại sức mạnh."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta tới gần rồi kìa..."
Đều đến để tham gia cuộc thi tuyển sinh của Đại học Sơn Hải, người khác phải cẩn thận đi đến trước cổng, một lòng mong mỏi bước được vào cổng trường, chỉ e sợ cánh cổng này chặn mình bên ngoài.
Còn Vệ Hoàn thì ngược lại, đến cánh cũng lười thu, trực tiếp bay vào, có vẻ quen thuộc hơn cả những sinh viên đã nhập học từ lâu.
"Yêu so với yêu chỉ càng khiến yêu tức chết."
"Uầy, lần này lại không có trò vui để xem rồi."
Vệ Hoàn dạo một vòng trên không, rồi lơ lửng giữa bầu trời, đôi cánh màu đen dang rộng, "Dương Thăng, nhanh lên nào."
Thanh niên đi phía sau mặt mày tuấn tú, mũi chân chạm đất, thu hồi đôi cánh màu lam sau lưng, "A Hoàn, mày cũng xuống đây đi, mày ở trên đó gây chú ý quá rồi đấy."
Tuy Vệ Hoàn vẫn muốn tiếp tục chơi, nhưng nể mặt bạn tốt Dương Thăng vốn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn quyết định đáp xuống đất.
Đôi cánh trên xương bả vai biến mất, "Bay trên trời thì có sao đâu, tụi mình muốn vào học viện Phù Dao mà, phải bay nhanh như diều gặp gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm cơ, chứ mới bay tầm đó thì tính làm gì."
"Ừ thì không tính là gì nhưng mày vừa mới vào đã kéo thù hận rồi." Dương Thăng lắc đầu, "Cha mẹ mày mà biết được là lại cằn nhằn cho xem."
Tính cách của Dương Thăng điềm tĩnh hơn Vệ Hoàn rất nhiều, nhưng cũng không phải kiểu cứng nhắc, thỉnh thoảng vẫn đấu võ mồm với Vệ Hoàn vô cùng vui vẻ.
Từ nhỏ Vệ Hoàn đã là một tên nhóc thích gây chuyện, cha mẹ thường xuyên dặn dò Dương Thăng phải quản Vệ Hoàn, nhưng vị tổ tông này vẫn cứ ưa làm theo ý mình như cũ.
"Cằn nhằn thì cứ cằn nhằn, dù sao tao cũng tới Phù Dao rồi.
Trời cao hoàng đế xa, cho hai người họ nói thoải mái."
Dương Thăng nghe xong không khỏi thở dài, "Mày thì chắc chắn là đến Phù Dao rồi, còn tao vẫn chưa biết thế nào đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!