Chương 38: Giao Dịch Công Bằng

Những ngày sau đó Vệ Hoàn vẫn tiếp tục giữ liên lạc với A Tổ kèm theo hy vọng có thể thu hoạch được thêm nhiều tin tức về thân xác nhân loại này từ cậu ta.

Suy cho cùng thì manh mối này dường như là manh mối tương đối dễ lần mò được đường ra.

"Có điều nếu cứ tìm theo bức ảnh này thì rất khó khăn." A Tổ không thể giải thích rõ ràng nên đành phải chạy qua phòng khác tìm Thanh Hòa.

Thanh Hòa vẫn chơi game như lần trước, chẳng buồn quay qua nhìn cậu ta, vừa giơ tay cầm chơi game vừa nói to, "Đợi tí đê, chờ tôi chơi hết ván rồi mấy cậu nói."

Vệ Hoàn cứ thế đứng nhìn anh ta thông qua màn hình, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Rõ ràng không phải là người cậu từng gặp nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến vậy?

Chờ trò chơi kết thúc, Thanh Hòa quay ghế lại, ngẩng đầu đối diện với màn hình, "Muốn hỏi gì?"

A Tổ đẩy người anh ta bằng khuỷu tay, "Cậu không thể tháo cái bịt mắt của mình xuống à?"

"Hửm…" Khóe môi Thanh Hòa nhếch lên, "Còn không phải là do tôi lo sẽ dọa cậu ta sợ à?"

"Không sao đâu, A Hằng không phải người như thế."

"Ok ok ok." Trên màn hình, Thanh Hòa gỡ băng bịt mắt của mình xuống, cào cào đầu tóc của mình, lần đầu tiên dùng gương mặt hoàn chỉnh đối diện với màn ảnh.

Vệ Hoàn chợt sững người.

Khuôn mặt của Thanh Hòa bị bao phủ bởi yêu văn màu lam kéo dài từ phần trán bên phải đến tận mắt.

Cậu thật sự từng gặp anh ta.

Một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu, năm ấy Vệ Hoàn ôm quả bóng rổ đi ngang qua rìa kết giới Côn Luân Hư quả thật đã từng gặp thoáng qua cậu thiếu niên nhân loại bị yêu chủ đuổi ra khỏi cổng.

Trước giờ Vệ Hoàn chưa từng tin vào mấy thứ như duyên phận hay tâm linh nhưng đầu tiên là gặp được bé trai mình cứu ở hẻm núi biên cảnh, tiếp đó lại đến thiếu niên bị trục xuất khỏi biên giới mà mình đã từng gặp gỡ.

Những tình huống trùng hợp cứ liên tiếp bày ra trước mặt cậu khiến cậu không thể không tin.

Thanh Hòa trời sinh sở hữu một đôi mắt phượng hơi xếch lên, kết hợp với mảng yêu văn kia tạo ra cảm giác xinh đẹp kỳ lạ.

"Cậu nhìn đi, vậy mà dám nói cậu ta không sợ." Thanh Hòa chỉ vào Vệ Hoàn nở nụ cười, sau đó tìm mặt nạ nửa mặt màu đen được đặt trên bàn của mình, che khuất đôi mắt bị yêu văn chiếm đoạt.

Anh ta xoay người lại, gõ mấy cái lên bàn phím máy tính, trên màn hình 3D xuất hiện tài liệu mới.

"Tôi đã dùng một vài phương pháp chẳng mấy quang minh chính đại để tiến hành việc lần theo dấu vết trên mạng." Thanh Hòa dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh lại, "Cậu phải biết rằng chỉ cần một người thật sự tồn tại thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Tất nhiên người đứng ở phái đối lập chúng ta cũng hiểu rõ điều này cho nên bọn họ mới phải chi ra một lượng tiền và nhân công lớn để xóa bỏ dấu vết tồn tại của người này.

Có điều…"

Chẳng đợi Thanh Hòa nói tiếp, Vệ Hoàn đã trả lời giúp anh ta, "Lúc xóa bỏ cũng sẽ để lại dấu vết."

Nghe cậu nói như vậy, trong mắt Thanh Hòa hiện lên vẻ khen ngợi, "Nói không sai, xem ra cậu cũng không ngốc lắm." Nói đoạn anh ta lại vòng về với đề tài cũ, "Tôi nghĩ đi nghĩ lại nếu thí nghiệm nhân bản là do người của 137 làm thì không cần phải bàn cũng biết chắc chắn công việc thuộc giai đoạn đầu cũng là do bọn họ xử lý.

Tôi căn cứ vào tính toán thời gian để thu hẹp phạm vi, sau đó tiến hành lần theo dấu vết và loại trừ hành vi xóa bỏ dữ liệu của bọn họ."

Vệ Hoàn lập tức tiếp lời, "Vậy là cậu tìm được rồi?"

"Tất nhiên vẫn chưa được." Thanh Hòa cười rộ lên, "Nếu có thể dễ dàng như thế thì tôi đã mở viện nghiên cứu luôn rồi.

Chẳng qua vẫn có thu hoạch."

Anh ta vừa thao tác vừa giải thích, "Hầu hết các chương trình truy tìm dấu vết của tôi đều đã tìm được đường xử lý dữ liệu, chỉ còn dư lại mấy cái bị đứt đoạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!