Chương 37: Ho Người Mượn Mắt

"Gì cơ? Ông từng gặp rồi?"

Cảnh Vân gật đầu, "Có điều chuyện nói ra thì rất dài."

"Không sao hết." Vệ Hoàn ôm lấy bả vai của Cảnh Vân, "Đi đi đi, anh trai mời cưng ăn kem."

Cảnh Vân lại hỏi, "Tui có thể đến tòa Vân Sinh Kết Hải chơi không?"

Thật sự muốn đến Thượng Thiện à…

"Đi, đi chứ, nào rảnh thì đi luôn." Cứ đối phó trước đã, còn lại nói sau.

Cảnh Vân nói tiếp, "Vậy ông đi với tui nha."

Vệ Hoàn bị đứa nhỏ này quấn đến không nhịn được, "Đi cùng, tui chắc chắn sẽ đi cùng ông."

Sau khi thương lượng xong rất nhiều điều kiện kèm theo, cả hai tìm một quán kem ở giữa Học viện Phù Dao và Viêm Toại rồi vào.

Bên trong có quá nhiều sinh viên nên họ chỉ có thể ngồi bên ngoài.

Thân là sinh viên nhân loại duy nhất, Vệ Hoàn khó tránh được cảnh bị vây xem.

Nhưng tình huống đã được cải thiện hơn rất nhiều rồi, sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua mọi người cũng không còn thời gian rảnh để nhìn cậu nữa.

Kem được bưng lên, Cảnh Vân cuối cùng cũng chịu tiết lộ, "Tui kể cho ông nghe…" Cậu nhóc nói được mấy chữ thì chuyển đề tài, "Nhưng nếu kể ra thì phiền phức lắm."

Trong miệng Vệ Hoàn vẫn còn ngậm thìa kem, nghe mấy lời cậu nhóc nói thì suýt ngất luôn, "Không phải chứ, tên tiểu tử nhà cưng sao lại có nhiều tật xấu thế, anh đây sục sôi rồi đó nha."

Cảnh Vân biết cậu chỉ đang nói đùa thôi nên cười hì hì che mắt trái Vệ Hoàn lại, "Đợi tui tí." Một tay khác nhóc che mắt trái của mình.

Bỗng dưng Vệ Hoàn cảm nhận được một dòng nước ấm truyền từ lòng bàn tay cậu nhóc sang.

"Ok rồi đó."

Cánh tay chậm rãi hạ xuống.

Vệ Hoàn mở mắt ra, cậu phát hiện con ngươi của Cảnh Vân ngồi phía đối diện mình đã xảy ra biến đổi.

Nói chính xác hơn thì là mắt phải bên dưới thấu kính vẫn là trùng đồng như trước nhưng mắt trái đã chuyển thành đơn đồng.

"Ý, mắt của ông."

Cảnh Vân cười nói, "Đây là Tá Đồng(*), năng lực tui được thừa hưởng từ mẹ của mình."

(*)Tá Đồng: mượn/đổi tròng mắt.

(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)

"Tá Đồng?" Vệ Hoàn kinh ngạc.

Trước giờ cậu chưa từng được nghe về loại năng lực này, "Mượn kiểu gì hay vậy?"

Cậu vừa dứt lời, gia văn màu vàng tươi trên cổ tay cậu nhóc tỏa ra tia sáng chói lọi, yêu khí văng ra bốn phía, làn da dưới mắt xuất hiện hai vết yêu ngân hình thoi ánh sắc vàng.

Nhóc nhẹ giọng bảo, "Tui cho ông mượn mắt mình."

Trong lúc nhất thời, Vệ Hoàn cảm nhận được một luồng yêu khí xa lạ xộc vào mắt trái, sự căng thẳng khiến cậu nhắm mắt lại theo bản năng.

Đợi đến khi quen dần với nó mới mở mắt ra lần nữa rồi chợt phát hiện tầm nhìn hai bên mắt mình hoàn toàn khác nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!