Chương 36: Thực Nghiệm Mê Vân

Cũng có thể gọi là thí nghiệm đám mây.

Thí nghiệm này nói về sự bối rối trong nhận thức của con người giống như những áng mây mù.

Biểu cảm của Vân Vĩnh Trú ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

"Không thể."

Vệ Hoàn chớp mắt, cẩn thận thử hỏi thêm lần nữa, "…Thật ạ?"

Ánh mắt Vân Vĩnh Trú nhìn về phía cậu càng thêm lạnh lẽo.

Hắn đứng dậy toan bỏ đi.

"Được được được.

Không thể, không thể." Vệ Hoàn túm chặt cánh tay hắn, "Vẫn chưa thoa thuốc xong mà."

Cục lông nhỏ cũng bám dính vào người Vân Vĩnh Trú, bắt chước giọng điệu của Vệ Hoàn y như đúc, "Chíp chíp chíp chíp chíp chíp ~"

Trước giờ cậu cũng mơ hồ nhớ rõ huyết khế không có cách nào giải trừ nhưng cậu vẫn ôm chút tâm lý gặp may.

"Thật ra em biết từ lâu rồi." Vệ Hoàn làm ra vẻ thấu hiểu vạn vật như một thánh nhân, "Loại khế ước vô cùng thiêng liêng và quan trọng như huyết khế sao có thể muốn giải trừ là giải trừ được, há chẳng phải là trò đùa à.

Cũng đâu phải đến mua mèo con ở cửa hàng thú cưng, thấy không đáng yêu thì mang trả lại, thầy xem có đúng không?"

Vân Vĩnh Trú nhướng mày, cả khuôn mặt đều muốn nói— Tiếp tục đi, tôi đang xem em trình diễn đây.

Suy nghĩ một hồi, Vệ Hoàn nói tiếp: "Tất nhiên so sánh như thế không thích hợp cho lắm, em chắc chắn không dễ thương như mèo con rồi.

Nhưng thầy yên tâm, lòng em tuyệt đối không tồn tại bất cứ ý nghĩ kỳ quái nào, em chỉ muốn ở Sơn Hải học hành cho tốt thôi.

Thầy chừa đường sống cho tên nhân loại nhỏ yếu này với." Dứt lời, Vệ Hoàn liền bày ra biểu cảm vô tội.

Cục lông nhỏ cũng diễn theo cậu, phát ra tiếng chíp cực kỳ đáng thương.

Đại trượng phu biết co biết duỗi, giải trừ được thì giải trừ, giải không được thì kệ nó luôn.

Chỉ cần tốc độ nhận sai đủ nhanh, quang nhận của Vân Vĩnh Trú sẽ không đuổi kịp mình.

Vân Vĩnh Trú chống cằm, gật đầu lạnh nhạt, "Tiếp tục."

"Tiếp tục à…" Vệ Hoàn đảo mắt, "À phải rồi, thầy còn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của em đâu." Vệ Hoàn hắng giọng, "Gần đây em không cảm nhận được đau đớn là nhờ huyết khế đúng không thầy?"

Qua một lúc lâu nhưng Vân Vĩnh Trú vẫn không nói lời nào, Vệ Hoàn cứ thế nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt của cục lông nhỏ đảo qua đảo lại giữa hai người, lúc này nhìn Vệ Hoàn, hồi sau lại nhìn Vân Vĩnh Trú.

"Có chút trục trặc xảy ra lúc lập khế ước." Vân Vĩnh Trú nói với vẻ buồn bực, "Chuyện này tôi sẽ xử lý sau."

Trong nhận thức của Vệ Hoàn, Vân Vĩnh Trú không biết nói dối.

Nghe hắn giải thích như vậy Vệ Hoàn tiếp thu rất dễ dàng.

Dù sao vụ này mà để cậu làm có khi cũng xảy ra lỗi vì không có kinh nghiệm gì.

Vậy đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

"Hóa ra là như thế…" Vệ Hoàn trầm ngâm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!