"Thầy có muốn uống không?"
Vân Vĩnh Trú bỗng hoàn hồn, nét mặt có hơi kinh ngạc.
Thế mà hắn lại nhớ tới nụ hôn xấu hổ kia ngay trước mặt người này.
Vệ Hoàn nhấc ly rượu lên, phát hiện ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ.
Cục lông nhỏ lén lút chui ra khỏi cổ áo cậu muốn nhìn Vân Vĩnh Trú nhưng lại bị Vệ Hoàn nhét ngược vào trong.
Cậu đặt ly rượu trong tay mình xuống, cười nói, "Em đùa tí thôi, thầy đừng xem là thật."
Đúng thế.
Quả thật không nên tưởng nó là thật, hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được ghi tạc đoạn hồi ức này vào lòng, giấu kín suốt bảy năm trời.
Cái kẻ điên loạn sau khi hôn xong liền ngã vào lòng hắn mà ngủ thiếp kia là vì bị rượu tướt đoạt đi lý trí, chỉ để lại những xúc động không rõ nguyên do.
Tất cả những chuyện đó, hắn đều biết.
Vốn dĩ hắn phải lôi Vệ Hoàn về Sơn Hải, tốt nhất là nên ném thẳng đến trước mặt tổng huấn luyện viên của Phù Dao để ông nhìn cho rõ đứa học trò mà ông dạy dỗ rốt cuộc đã làm chuyện hoang đường gì.
Sau đó lại báo cáo lên Học viện để từ đây về sau không bao giờ bị phân đến cùng một tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu với cậu nữa.
Đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng rồi hắn bỗng nghe thấy Vệ Hoàn liên tục gọi tên cha mẹ trong giấc mơ, nhìn thấy dòng lệ trào dâng khỏi khóe mắt cậu, đọng từng giọt lạnh lẽo lên xương quai xanh của mình.
Cũng từ giây phút ấy, trái tim chẳng biết vâng lời kia cứ vang lên từng nhịp đau nhói.
"Đừng đi mà…"
Cánh tay Vệ Hoàn siết chặt lấy hắn như một đứa trẻ đáng thương.
Hóa ra sau khi cha mẹ hy sinh, dáng vẻ kiên cường mà cậu bày ra trước mặt mọi người chỉ là sự giả dối.
Vân Vĩnh Trú tự mình chứng kiến cậu khiêng quan tài cho cha mẹ, cũng nhìn cậu mặc một thân đen tuyền tiễn bước từng vị khách đến chia buồn, bao gồm cả hắn.
Tuy nhiên chẳng qua được bao lâu, cậu đã xuất hiện ở Sơn Hải với vẻ dồi dào sức sống, vẫn buông lời trêu đùa như trước, vẫn luôn miệng gọi Tiểu Kim Ô, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay cả khi làm nhiệm vụ cũng không quên lén chạy đến hộp đêm phóng túng của nhân loại để mua say.
Rất nhiều người bàn tán sau lưng cậu, nói rằng cậu trời sinh đã có lòng dạ sắt đá, không biết sợ trời cũng chẳng sợ đất, đến cả cái chết của cha mẹ cũng không thèm bận tâm.
Hóa ra sự vui vẻ và phóng khoáng trước sau như một ấy chỉ là lớp vỏ bọc để tránh bị người khác thương hại mà thôi.
"Xin người… đừng đi…" Từng chữ được thốt ra chẳng hề giống cậu tí nào cả, mà dáng vẻ đau khổ cầu xin lại càng thêm lạ lẫm.
Bản thân hắn bị một nụ hôn cướp mất lòng tự trọng nên đã hạ quyết tâm phải bỏ mặc nhóc điên này.
Nhưng cậu lại như một chú chim non không nơi nương tựa, vùi đầu mình vào hõm cổ hắn, tìm kiếm hơi ấm trên bầu trời của thành phố hỗn loạn và lạnh lẽo, "Ở lại với con đi mà… con không muốn ở một mình…"
Hắn biết rõ tâm địa tên nhóc này dịu dàng như thế nào hơn bất kỳ ai.
Vân Vĩnh Trú vươn tay ra, vụng về ôm lại linh hồn yếu ớt kia.
Đầu ngón tay khẽ khàng lướt qua sợi tóc mềm mại sau gáy cậu rồi trượt dần xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứ hoài thẳng tắp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!