Chương 11: Nấc Thang Ánh Sáng Lộng Lẫy

Lúc tham gia thi lý thuyết, Vệ Hoàn đã cố tình nhường rồi, thế mà vẫn ẵm được vị trí đứng đầu.

"Không phải chứ, đợt thí sinh lần này không có lấy một tên có thực lực à..." Vệ Hoàn nhỏ giọng lầm bầm, cảm giác càng ngày càng nhiều thí sinh nhìn cậu, địch ý trong ánh mắt cũng càng thêm rõ ràng.

Tiêu rồi, lúc đầu chỉ bị nhằm vào bởi vì thân phận nhân loại, bây giờ thì thật sự trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Trên mặt cậu nở rộ nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, liên tục lùi về phía sau, "Cảm ơn mọi người, cùng nhau chung vui đi.

Chúc mọi người vạn sự như ý, cầu được ước thấy, mã đáo thành công, tiền vô như nước.

Tôi sợ 0 giờ nhiều người chúc phúc quá nên chúc mừng năm mới mọi người trước..."

Nói xong Vệ Hoàn túm lấy Cảnh Vân, chuồn đi mất.

Trong kỳ thi đầu vào của Đại học Sơn Hải, cuộc thi lý thuyết và thi thực chiến mỗi bên chiếm một nửa (tổng số điểm).

Tuy rằng hiện tại cậu trở thành mục tiêu của mọi người nhưng việc xếp hạng một trong cuộc thi lý thuyết đã giúp cậu chiếm được ưu thế tuyệt đối trên bảng điểm tổng.

Cho dù bây giờ cậu đã đánh mất sức mạnh Cửu Phượng nhưng ít nhất cậu có thể dựa vào cơ sở cận chiến để đánh bại một vài yêu quái có thực lực yếu ở hiệp một trận đấu thực chiến.

Vậy nên cậu vẫn có cơ hội nhập học Sơn Hải.

Xếp hạng cuộc thi lý thuyết của Cảnh Vân cũng không tồi nhưng phương diện thực chiến lại khiến người khác phải lo lắng.

Vệ Hoàn vẫn luôn thắc mắc, trên lý thuyết Trùng Minh cũng được xem như một gia tộc lớn, chỉ là cách Bắc Cực Thiên Quỹ quá xa nên không quá thân quen với gia tộc Cửu Phượng.

Có điều nhìn kiểu gì thì Cảnh Vân cũng không giống một đứa trẻ có xuất thân từ gia tộc lớn, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận.

Chẳng lẽ cầm kịch bản cậu chủ nhỏ phiêu bạc bên ngoài?

Vệ Hoàn vỗ ót, kết thúc bộ drama sóng gió gia đình đang phát sóng trong não.

Giai đoạn đầu của cuộc thi thực chiến được tiến hành đồng thời ở nhiều đấu trường khác nhau, cho nên cậu và Cảnh Vân cũng chỉ có thể tách ra.

Thoạt nhìn Cảnh Vân khá là lo lắng cho cậu, "Nếu ông thật sự không thể chịu được nữa thì phải giơ tay báo cho trọng tài kịp thời, tui sợ đến lúc đó..."

"Không sao, bọn họ không dám đánh đến hấp hối đâu, đây là hành vi vi phạm quy định.

Mỗi một trận đấu đều có trọng tài đứng bên giám sát chặt chẽ, nếu có hành vi quá mức đều sẽ bị bắt dừng." Vệ Hoàn nâng nắm tay lên, khẽ chạm vào bả vai nhỏ gầy yếu của Cảnh Vân, "Cố lên, nhỡ đâu chúng ta có thể đánh nhau một trận."

Đối với thầy trò của toàn bộ Yêu tộc mà nói, để một con người tiến vào đến tận cuộc thi thực chiến của Sơn Hải là một chuyện cười châm biếm xưa nay chưa từng có.

Trải qua mấy trăm năm chiến tranh liên miên giữa con người và yêu quái, việc yêu quái đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn vốn không cần phải nghi ngờ gì nữa.

Nếu không phải trong nội bộ Yêu tộc vẫn còn tồn tại Phái Trung lập thì nhân loại đã sớm trở thành sủng vật nuôi nhốt của yêu quái rồi.

Hiện tại Vệ Hoàn biến thành thí sinh loài người đầu tiên tiến vào Sơn Hải.

Chỉ nhờ vào một điểm này thôi cũng đủ để gây nên một trận sóng to gió lớn.

Nhưng dù thế cũng không có lấy một tên yêu quái ôm lòng hoài nghi về cục diện một bên áp đảo này.

Thứ mà mọi người muốn xem chẳng qua là yêu quái dễ dàng đánh bại tên nhân loại này như giẫm chết một con kiến trên đấu trường mà thôi.

Nhưng bất cứ ai cũng không nghĩ tới là thiếu niên loài người thoạt nhìn mảnh khảnh này đánh nhau giỏi hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.

Trận thứ nhất, Vệ Hoàn gặp phải yêu quái hoa Tử Đằng thuộc hệ mộc.

Quy tắc thi đấu không khác mấy so với kỳ thi tuyển sinh mà cậu tham gia vào mười năm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!