Sau khi kể hết về bùa bói toán mà Vệ Hoàn phát hiện lúc nãy và âm mưu của Bạch Tu Thành, Vân Vĩnh Trú chẳng cho bọn họ có cơ hội thở lấy hơi đã nói thẳng thân phận thủ lĩnh Rebel của bản thân ra.
Chắc là do lượng tin tức quá nhiều, tất cả đều bị sốc đơ người, qua một hồi lâu mà vẫn chưa có ai lên tiếng.
Dương Linh sốc đến độ đầu ngón tay bùm bụp bắn ra tia lửa. Hai bàn tay em bối rối bóp ngón tay qua lại, dập tắt hết tất cả tia lửa. Sau đó nắm lấy hai chùm tóc đuôi ngựa lắc đầu, "Em… bây giờ em cảm thấy đầu mình hơi bị nhỏ, không chứa được nhiều chuyện như vậy."
Cảnh Vân muốn nói nhưng cậu bị dọa sợ đến mức nói lắp bắp, "Huấn, huấn huấn huấn luyện viên Vân…" Chẳng đợi cậu nói hết lời, Dương Thăng đã thẳng tay bịt mồm cậu lại, "Đừng nói nữa, em vừa mở miệng ra thì dù tôi không thấy căng thẳng cũng bị em làm cho căng thẳng luôn mất."
Anh nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, vừa nói vừa lắc đầu, "Mày giấu cũng kín ghê đó, tao thật sự chưa từng nghi ngờ mày nữa mà. Cái hôm tổ chức ngầm kia phá hỏng cuộc tổng tuyển cử của Vân Đình, tao còn bàn với đồng nghiệp. Bảo là người anh em này trâu bò gớm, kết quả hóa ra lại là mày, quá đỉnh."
Đôi mắt Dương Linh liếc nhìn Yến Sơn Nguyệt theo thói quen, nào ngờ phát hiện trông cô cũng chẳng có vẻ gì là đang sốc. Vì vậy em nhỏ giọng hỏi, "Chị Sơn Nguyệt, trước đó chị đã đoán được rồi sao?"
Yến Sơn Nguyệt cụp mắt khẽ cười, "Cứ xem như là thế đi."
"Xem như?" Cảnh Vân nghe xong thì càng thêm tò mò, "Bạn học Yến, cậu đang nói vụ nào thế? Là chuyện của hiệu trưởng hay là thân phận của huấn luyện viên Vân?"
"Tôi từng nghi ngờ lập trường của hiệu trưởng nhưng không ngờ ông ấy lại là kẻ khởi xướng. Còn thân phận của huấn luyện viên Vân thì…" Yến Sơn Nguyệt nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú, "Hồi trước tôi điều tra kinh doanh ngầm của Cửu Vĩ, suýt chút nữa thì bị phát hiện. Trong lúc nguy cấp là huấn luyện viên Vân đã cứu tôi. Có lẽ sau đó thầy rất hối hận vì đã ra tay rồi để lộ thân phận của mình."
Trên mặt Vân Vĩnh Trú không dao động gì mấy, "Em kín miệng nên tôi không lo lắm."
"Bảo sao." Dương Thăng bừng tỉnh hiểu ra, "Bảo sao mày lại lấy được nhiều chứng cứ tài phiệt cấu kết với Vân Đình đến vậy. Hóa ra là do có Sơn Nguyệt làm đặc vụ âm thầm giúp mày."
"Ừ." Vân Vĩnh Trú khẽ gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn Thanh Hòa vẫn chưa nói lời nào. Thanh Hòa cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
"Bất ngờ lắm à?"
Thanh Hòa bày ra biểu cảm muốn nói lại thôi, vươn tay che mặt Vân Vĩnh Trú, cẩn thận nhìn cả người Vân Vĩnh Trú từ trên xuống dưới, so sánh với vị sếp trong cảm nhận của bản thân.
"Ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý." Thả tay xuống, Thanh Hòa nhăn mày, "Nhưng đúng là trước giờ tôi chưa từng hoài nghi. Ai mà ngờ được người đứng đầu của tổ chức phản loạn lại là con trai của Thủ tướng Yêu Vực chứ?"
Cảnh Vân cười rộ lên, giọng điệu hồn nhiên, "Thì cũng đâu ai tưởng tượng được kỹ thuật viên của tổ chức phản loạn lại là con trai của nguyên Thủ tướng Phàm Châu chứ."
"Phải ha." Thanh Hòa cười rộ lên.
"Một tổ chức ngọa hổ tàng long." Dương Thăng trêu chọc.
Ngay lúc ấy, nhẫn sinh viên của Dương Linh vang lên báo động đỏ. Em mở nội dung cảnh báo ra, "Trên quảng trường thị chính của Côn Luân Hư lại xuất hiện yêu khôi." Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Em cũng nhận được nè!" Cảnh Vân cho mọi người xem nhẫn của mình. Yến Sơn Nguyệt cũng nhận được, "Hẳn là trường học đang triệu tập khẩn cấp thành viên của đội Chuẩn bị chiến đấu."
"Không chỉ thế thôi đâu." Dương Thăng tắt thiết bị liên lạc của mình, "Tôi cũng nhận được."
Thanh Hòa thoáng chút kinh ngạc, "Đến cả huấn luyện viên cũng nhận được? Xem ra không phải trường hợp bình thường."
"Bây giờ không đi là trái với quy định của trường học, chúng ta có đi không?" Cảnh Vân nhìn những người khác. Thanh Hòa vỗ vai cậu, "Mọi người mau đi đi. Vệ Hoàn vẫn chưa quay về, tôi sẽ ở lại đây." Nói đoạn, ngón tay cái của anh chỉ về hướng Vân Vĩnh Trú, "Hơn nữa anh ấy chắc chắn cũng sẽ ở lại, mọi người không cần lo lắng."
Nào ngờ sau khi xem video giám sát quảng trường thị chính, Yến Sơn Nguyệt lại bảo, "Không, tất cả đều phải đi."
Thanh Hòa ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy Yến Sơn Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị.
"Tạ Thiên Phạt thoát ra ngoài rồi."
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lập tức trở nên lạnh lẽo, điều hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra rồi. Sau khi xác nhận lập trường của Bạch Tu Thành, hắn vẫn luôn mơ hồ cảm thấy bọn họ đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lòng hắn chỉ lo nghĩ về chuyện của Vệ Hoàn, căn bản không rảnh để bận tâm việc khác. Đến thời điểm hiện tại, vũ khí bị bỏ quên này lại đánh úp khiến họ trở tay không kịp ngay lúc mấu chốt.
Thấy Vân Vĩnh Trú mở kết giới, Dương Thăng hỏi, "Mày không chờ Vệ Hoàn à?"
Vòng kết giới màu đỏ xuất hiện trước mắt Vân Vĩnh Trú, "Tạ Thiên Phạt là do Bạch Trạch cố ý thả ra, không thể ngồi chờ chết được. Huống hồ…" Hắn nhìn sang Dương Thăng, "Bây giờ gã ta đang ở quảng trường thị chính, chứng tỏ trong mộ tổ Cửu Phượng quả thật chỉ có mình Vệ Hoàn. Em ấy ở đó an toàn hơn."
"Hơn nữa tao tin vào năng lực của em ấy, sẽ không có việc gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!