Chương 105: Sống chết có nhau

Vệ Hoàn cúi đầu, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cậu cứ luôn miệng bảo rằng mình ghét đồng phục đỏ của Viêm Toại nhưng trong trận hỗn chiến giữa bốn Học viện trong đại hội thể thao, cậu lại là người đầu tiên cướp cờ Viêm Toại, thậm chí còn uy hiếp tên nhóc bị cậu bẫy phải đổi quần áo. Đến bây giờ Vệ Hoàn vẫn nhớ rõ sự khó hiểu và mờ mịt của Dương Thăng, anh hỏi cậu đổi quần áo làm gì khiến suýt chút nữa đã xem cậu thành đối thủ mà tẩn luôn.

Lúc ấy cậu còn mạnh miệng nói, mày thì hiểu gì, đây là chiến thuật.

Làm gì có chiến thuật chó má gì đâu, cậu chỉ muốn mặc đồ giống với Vân Vĩnh Trú rồi nhân lúc hỗn loạn chạy đến bên cạnh hắn, nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên khi đối diện với mình thôi. Thú vị biết bao, cậu thích thấy một Vân Vĩnh Trú ngập tràn tức giận. Dẫu cho lúc cướp cờ phải đánh nhau với hắn, đối chọi gay gắt đến từng chiêu thức nhưng Vệ Hoàn vẫn rất vui vẻ.

Khi đã thích một người thì đấu cận chiến cũng biến thành thân mật.

Mọi người đều thích đẩy hai người họ đến hai phe khác nhau, một bên lạnh lùng cô độc, một bên tự do không chịu trói buộc, lần lượt đại diện cho thực lực mạnh nhất của Viêm Toại và Phù Dao. Thế nên khi bọn họ mặc bộ đồng phục như nhau, không còn là đỏ và xanh nữa, Vệ Hoàn bỗng cảm thấy khoảng cách và cảm giác đối địch giữa hai người biến mất, hai người chỉ đơn thuần là đồng đội thôi.

Không đúng, cũng không đơn thuần cho lắm, bản thân cậu không đơn thuần chút nào.

Mặt đất lại chấn động thêm lần nữa, Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn ra ngoài kết giới phòng ngự. Đôi mắt khó nhìn rõ trong bóng đêm nhưng cậu có thể cảm nhận được mặt đất lại nứt toạc.

"Quả nhiên không phải tất cả." Hi Hòa chi đồng của Vân Vĩnh Trú nhìn về cách đó không xa, hắn có thể thấy được nhiều thứ hơn Vệ Hoàn, "Phần còn lại cũng ra ngoài rồi."

Lòng Vệ Hoàn chợt hoảng hốt, trong bóng đêm cậu có thể lờ mờ trông thấy những bóng đen mờ nhạt đang bò ra ngoài. Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng rít gào chồng chất. Chỉ cần nghe thôi cậu đã biết số lượng đợt này đông hơn rất nhiều so với đợt trước, mà đây còn chưa chắc đã là toàn bộ.

Cậu thừa biết khả năng ngăn chặn tấn công từ bên ngoài của kết giới phòng ngự của cậu và Vân Vĩnh Trú được xem như cực kỳ mạnh trong Yêu tộc. Song với số lượng khổng lồ như thế này thì không ai chắc chắn được.

Chẳng rõ tại sao vào thời khắc này cậu bỗng bình tĩnh lại một cách lạ thường. Có lẽ là do câu ám chỉ dữ tử đồng bào của Vân Vĩnh Trú khiến cậu có quyết tâm tiếp tục, cũng khiến trái tim lo âu của cậu bình ổn thêm lần nữa. Vệ Hoàn nhìn những người dân Bất Tử đang bò ra khỏi lòng đất rồi tập hợp chung một chỗ trông hệt như thây ma trong phim điện ảnh của nhân loại, nhưng cũng hơi khác một chút.

Khác chỗ nào nhỉ?

Cậu cau mày. Biểu hiện của đám dân Bất Tử sau khi trồi lên khỏi mặt đất hơi lệch so với tưởng tượng của cậu. Cậu cứ ngỡ rằng bọn chúng sẽ bị lòng oán hận thao túng tìm kiếm tung tích của cậu và Vân Vĩnh Trú khắp nơi rồi giết chết bọn họ. Thế nhưng chẳng rõ có phải là do kết giới phòng ngự đã che giấu tung tích của bọn họ rồi hay không mà những người dân Bất Tử kia chẳng hề có dấu hiệu gì là sẽ tấn công cả.

Hơn nữa bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, như thể đang tìm kiếm gì đó xung quanh. Không qua được bao lâu, một vài dân Bất Tử mọc cánh bay lên mặt đất đảo ngược, bò lên trên những tòa nhà treo lơ lửng, vội vàng trèo lên, thẳng tiến về phía trước.

Trong lòng Vệ Hoàn chợt hiện lên một suy đoán.

"Có lẽ mục đích của bọn họ giống với chúng ta đó." Cậu đột ngột lên tiếng.

Vân Vĩnh Trú nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía đám dân Bất Tử dùng tay bấu vào vách tường đất liều mạng trèo lên nơi cao kia. Trong khu vực này ngay cả quang nhận và phong trụ của hai người họ cũng không đâm nát được thì chỉ dựa vào cơ thể như bọn chúng lại càng không có khả năng. Song đám người kia vẫn không hề ngừng lại.

"Có khi nào…" Vệ Hoàn nói trong lúc trầm tư, "Thật ra thứ lật ngược mặt đất xung quanh, biến nơi này thành mộ phần khép kín hoàn toàn vốn chẳng phải là oán hận từ thành phố Bất Tử không."

Lời cậu nói và suy nghĩ trong lòng Vân Vĩnh Trú không bàn mà trùng. Vân Vĩnh Trú gật đầu, dường như thuốc giảm đau chẳng có tác dụng gì mấy, cảm giác đau đớn do lưng bị chướng khí ăn mòn cũng không bớt được bao nhiêu. Hắn nhìn bốn hướng đông tây nam bắc, dưới sự chỉ dẫn của Hi Hòa chi đồng, hắn chợt phát hiện điều bất thường.

"Xương cốt của hung thú phía Nam bị đào lên, vị trí xê dịch rồi." Hắn chỉ về nơi mà chỉ mỗi bản thân mới có thể nhìn thấy rồi nói với Vệ Hoàn, "Chắc là vì cái này nên phong ấn mới xuất hiện lỗ hổng làm dân Bất Tử tìm được cơ hội để phản kháng."

Quả nhiên là thế. Vệ Hoàn tiếp lời, "Cho nên cơ chế tự phục hồi của phong ấn này được kích hoạt. Vì thành phố Bất Tử không được phép ló mặt dưới ánh mặt trời nên mới tự động kiến tạo một phần mộ mới, phong ấn bọn họ thêm lần nữa. Hai ta đúng là xui xẻo, cứ phải bị cuốn vào ngay thời điểm này mới chịu." Bởi thế nên nơi này mới khó bị phá tan, vì nó vốn chẳng phải là một vách tường đất bình thường mà nó mang theo cả phong ấn nữa.

Nghĩ theo hướng này thì hình như bọn họ càng không có cách nào thoát ra được.

Vân Vĩnh Trú bỏ cuộc còn nhanh hơn cả Vệ Hoàn tưởng tượng. Hắn nhắm mắt lại, dựa đầu vào vách tường, thờ ơ bảo, "Đừng vùng vẫy nữa, không có ích gì đâu." Đây là một tình huống bế tắc, cho dù bọn họ nghĩ ra biện pháp trốn thoát thì những người dân Bất Tử kia cũng sẽ thoát ra theo, đến lúc đó sẽ gây ra bạo động lớn hơn nữa. Để rồi người chết không chỉ có hai người bọn họ.

Chi bằng chôn thây tại đây luôn.

Nghe thấy lời hắn nói, Vệ Hoàn bất giác siết chặt nắm tay.

"Trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì là không có kết quả cả."

Vân Vĩnh Trú ngoảnh mặt đi, biểu cảm thoáng thay đổi nhưng vẫn không đáp lời.

"Chỉ cần làm thì nhất định sẽ có kết quả."

Vệ Hoàn cúi đầu sờ soạng trên người mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước vai. Cậu giơ tay nhanh nhảu gỡ chiến huy có khắc gia văn Cửu Phượng xuống, cầm trong tay. Chiến huy của Sơn Hải ngoại trừ chiến tích của bản thân, nó còn phong ấn cả tổ tiên, người thân trong đó. Đối với gia tộc có nhiều thế hệ tòng quân như Cửu Phượng thì chiến huy mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!