Mặt đất cuồn cuộn bốc lên hệt như tấm thảm khổng lồ, cuốn theo cả các công trình kiến trúc và nhà cao tầng, che lấp chân trời. Cùng lúc ấy, mặt đất phía tây vậy mà cũng đánh úp lại đây giống đầu bên này. Nền đất hai bên không ngừng sát lại gần nhau, màn trời ngày càng thu nhỏ, tựa như một cánh cửa sắp đóng sập lại.
"Không ổn rồi, nó đang muốn vây nhốt chúng ta vào trong! Mau bay lên!" Vệ Hoàn lập tức phản ứng lại, liều mạng bay vụt về phía trước, cố gắng trốn thoát khỏi màn đêm sắp sửa bao trùm này. Bên tai là tiếng sụp đổ ầm vang cùng với tiếng vỗ cánh của Vân Vĩnh Trú. Lối ra càng lúc càng nhỏ lại, ánh sáng mỗi lúc một yếu hơn. Vệ Hoàn dốc sức xông lên, lại bất cẩn bị chướng khí bốc lên từ lòng đất đánh trúng cánh.
Đau đớn mãnh liệt nháy mắt ập đến, một bên cánh của Vệ Hoàn bị tập kích khiến cậu bị mất thăng bằng vốn có, xoay tròn rơi xuống như lá rụng cuối thu.
Nghe thấy tiếng kêu của Vệ Hoàn sau khi bị đánh lén, Vân Vĩnh Trú dừng lại, cúi đầu nhìn xem. Phía dưới nơi này là mặt đất, bên trên cũng là mặt đất và nhà cửa lộn ngược. Vệ Hoàn phản ứng vô cùng nhanh chóng, hóa ra một thanh kiếm gió cắm vào cửa sổ của tòa nhà gần mình nhất. Thanh kiếm gió trong nháy mắt biến thành dây thừng, quấn lấy cây cột bên trong, Vệ Hoàn treo lơ lửng ngay tại đó, "Đừng quan tâm tới tôi, đi mau lên, sắp không kịp nữa rồi!"
Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn cậu, tia sáng mặt trời cuối cùng chiếu rọi lên đôi mắt màu hổ phách của hắn. Cánh cửa nối thẳng lên trời rất nhanh sẽ khép lại hoàn toàn.
"Đi mau lên!"
Thấy Vân Vĩnh Trú bay về phía mình, nhìn bóng tối sâu thẳm buông xuống sau lưng hắn, Vệ Hoàn cảm thấy hắn thực sự điên rồi. Rõ ràng có cơ hội chạy đi, suýt tí nữa đã có thể chạy thoát rồi.
"Cậu quay lại làm gì hả!" Vệ Hoàn có hơi xúc động, "Tôi đã bảo là tôi không sao rồi, lát nữa kiểu gì tôi cũng nghĩ cách ra ngoài được thôi!"
Vân Vĩnh Trú bay lơ lửng trước mặt cậu, lạnh mặt để cánh tay cậu khoác lên vai mình, giọng nói bình thản như thể vốn dĩ chưa hề trải qua bất cứ nguy cơ sống còn nào, "Cậu nghĩ ra được biện pháp gì cơ, ở lại đây chỉ có một con đường chết."
Nghe hắn nói thế Vệ Hoàn càng thêm bực mình, "Cậu đã biết nó là đường chết mà còn quay lại!? Cậu ngại mạng mình dài quá đó hả?"
"Giữ lại chút sức đi." Vân Vĩnh Trú không nói tiếp nữa, cũng không muốn bộc lộ tâm tư của mình.
Mới vừa rồi khi Vệ Hoàn rơi xuống vì cánh bị thương, trái tim hắn như rơi theo, ngã vào vực sâu không đáy. Hắn phải mất một hồi lâu mới có thể kìm nén được bản thân không gọi tên cậu.
Như thế quá kỳ lạ, quan hệ giữa họ cũng có thân thiết gì đâu.
Nơi này thậm chí còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng. Thành phố Bất Tử trong truyền thuyết là hai mảnh đất bên dưới bọn họ, mặt đất xung quanh bật ngược lên rồi đóng kín lại giống như cánh hoa của một đóa hoa ăn thịt người xảo quyệt, chẳng chừa lại bất kỳ khe hở nào để chạy trốn. Dù sao cũng đã bị vây nhốt vào trong rồi, Vân Vĩnh Trú dứt khoát đỡ Vệ Hoàn đáp xuống đất luôn.
Ở đây khắp nơi đều là bóng tối, nhưng xung quanh Vân Vĩnh Trú lại có rất nhiều đốm sáng nhỏ bay lơ lửng, tỏa ra vầng sáng yếu ớt tựa như đom đóm.
Tuy trong lòng Vệ Hoàn vẫn còn hơi bực bội nhưng bất kể có nói gì đi nữa thì Vân Vĩnh Trú cũng là vì cậu nên mới ở lại. Chẳng cần biết do hắn hiếm khi bộc phát lòng từ bi hay bởi phẩm hạnh của thành viên quân đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải nhưng tóm lại hiện tại hắn đã ở đây cùng cậu rồi. Cảm giác vui sướng muộn màng dâng trào trong tâm trí.
"Vậy… bây giờ phải làm sao đây?" Hai người đáp xuống đất, cánh tay Vệ Hoàn vẫn đang gác trên vai Vân Vĩnh Trú. Không biết có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không mà phần cổ tay duỗi qua bên kia được hắn nắm lại hơi nóng lên. Cậu cảm thấy mất tự nhiên, huống chi dáng vẻ lúc này của cậu thật sự quá yếu đuối, thế là cậu giãy giụa muốn rút tay mình về. Nào ngờ bất cẩn ảnh hưởng đến bên cánh bị chướng khí ăn mòn, đau đến hít ngược một hơi.
Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu một cái, chẳng nói chẳng rằng. Hắn nhìn quanh quất, cứ có cảm giác không đúng lắm.
Thấy Vân Vĩnh Trú không để ý đến mình, Vệ Hoàn dùng dải lụa gió quấn lấy đầu cánh của mình, sau đó tự nói phần mình, "Cậu biết truyền thuyết về tòa thành Bất Tử không? Đây là một trong những nơi đáng sợ nhất Yêu Vực ngày xưa. Yêu quái ở khu vực này có dáng vẻ như con người, làn da cực kỳ đen. Bọn họ là yêu quái sống thọ nhất Yêu Vực, thậm chí không thể tùy tiện chết đi."
Vệ Hoàn vừa nói vừa liếc mắt trộm nhìn Vân Vĩnh Trú, "Tất nhiên những cái này trong sách giáo khoa có viết rồi, không cần tôi phải kể. Chẳng qua, hồi trước ông cụ sống cạnh nhà tôi từng kể một câu chuyện cũ vì sao thành phố Bất Tử lại biến thành khu vực cấm vô danh duy nhất của Yêu Vực."
Cái tên Vân Vĩnh Trú này thoạt nhìn mặt lạnh, tim cũng lạnh nốt, nhưng thật ra rất thích hóng hớt nghe kể chuyện. Vệ Hoàn biết thế nên cố ý nhử mồi hắn, "Muốn nghe không? Cậu đoán xem nó là câu chuyện như thế nào?"
Chỉ thấy Vân Vĩnh Trú mang theo ánh huỳnh quang xung quanh mình tránh đi, lạnh lùng bỏ lại một câu,"Không muốn nghe."
Cậu không muốn nghe mới là lạ! Vệ Hoàn thầm cà khịa trong lòng, nhưng vẫn bám dính sau lưng hắn, "Ừ thì không muốn nghe, vậy tôi muốn kể có được không? Để tôi kể ngắn gọn thôi, người dân Bất Tử sinh sống ở nơi này vì thể chất đặc biệt – khó chết mà bị kẻ thống trị Yêu Vực khi đó lựa chọn, cưỡng chế toàn bộ người dân của thành phố Bất Tử phải nhập ngũ, nghe đồn là không thèm phân biệt già trẻ luôn.
Họ vốn là những dân chúng bình thường sống yên bình, ổn định trong thành phố nhỏ của mình, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị biến thành nô lệ của chiến tranh, bị ép phải chịu cảnh trọng thương, tàn tật nhưng chẳng thể chết được. Chính sách gọi nhập ngũ này kéo dài ba năm, cuối cùng trong thành phố Bất Tử dấy lên các cuộc khởi nghĩa."
Vệ Hoàn kể sống động như thật khiến người nghe hứng thú. Vân Vĩnh Trú cũng bất giác nhìn về phía cậu, chỉ thấy Vệ Hoàn thở dài, lắc đầu nói, "Tiếc là người dân Bất Tử vốn đã rất hiếm, chiến tranh còn bào mòn hơn phân nửa dân cư nên cuối cùng họ đã thất bại. Kẻ thống trị sợ bọn họ sẽ vực dậy từ đống tro tàn nên đã hạ lệnh chôn vùi hoàn toàn thành phố, chôn sống hàng chục ngàn người dân Bất Tử còn sót lại ở nơi đây, sau đó chôn xương cốt của tứ đại hung thú tại bốn góc đông tây nam bắc của thành phố Bất Tử, phong ấn nơi đây. Tuy đây chỉ là lời truyền miệng nhưng có khi lại là thật đấy, chứ không thì đang yên đang lành sao một thành phố nói mất là biết mất ngay được."
Vân Vĩnh Trú chợt nhớ ra gì đó, "Tuần trước có sinh viên làm nhiệm vụ tìm nguyên nhân xuất hiện dị động khi chủ đầu tư đào nền móng, khiến rất nhiều yêu quái nhỏ tử vong một cách bất thường."
Vệ Hoàn cũng nhanh chóng phản ứng lại, nắm tay phải đập vào tay trái, một tiếng bốp vang lên, "Chẳng lẽ là do lúc đào đất đã phát hủy phong ấn của thành phố Bất Tử?"
Phỏng đoán này khiến bọn họ như rơi vào hầm bằng. Nếu thật sự là như vậy thì quả thật nơi đây cực kỳ nguy hiểm.
Vân Vĩnh Trú bình tĩnh nói, "Bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng ra ngoài."
Bốn phía đều là bùn đất phủ kín không một kẽ hở, trên đỉnh đầu là vô số tòa nhà cao tầng lung lay, tràn ngập nguy cơ. Vân Vĩnh Trú xòe tay ra, một quả cầu ánh sáng chói mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, ánh sáng bay vụt về phía trước, không ngừng kéo dài ra, cuối cùng hóa thành một chùm tia sáng cứng rắn dài đến mấy mét, đâm vào vách tường đất ở nơi xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!