14
Đêm ấy, đèn trong phòng tam tỷ sáng suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, nàng ấy đã nhận lời hẹn của phủ quận chúa.
Trước khi ra ngoài, nàng ấy nhìn ta đang đứng dưới mái hiên từ xa:
"Tứ muội, dù ta yếu đuối nhưng cũng muốn giương lên một chiếc ô lớn, che chở cho hàng nghìn hàng vạn người giống như chúng ta. Muội có nguyện cùng ta bước qua sóng gió bão bùng không?"
Khoảnh khắc đó, ta nghẹn ngào nước mắt tuôn rơi.
Dù chúng ta c.h.ế. t trong tay Lâm Dao Âm, nhưng suy cho cùng thì vẫn c.h.ế. t trong xã hội áp bức này.
Nhị tỷ bị trói buộc bởi tiết hạnh và danh tiếng mà chết. Tam tỷ mất đi bề ngoài cũng không còn giá trị lợi dụng.
Còn ta, chẳng xứng phân tranh cao thấp với nam tử, chỉ có thể làm đá lót đường mà thôi.
Chúng ta đều được sống lại, đã nhặt không được một kiếp, nhưng vẫn bị xã hội này đè nén, làm sao có thể sống tốt được kiếp này.
Lẽ nào vua hầu tướng sĩ có dòng giống đặc biệt sao?
Chúng ta cứ muốn làm điều không thể làm đó đấy!
"Tam tỷ chỉ cần bước về phía trước!"
Quan Quan sẽ rút đao bảo vệ.
Nghe nói tối hôm đó, thái tử là khách quý của yến tiệc.
Tam tỷ cũng dùng một bài thơ làm kinh động người nghe giống như kiếp trước, trở thành tài nữ nổi tiếng.
Thái tử chủ động bắt chuyện với nàng ấy, còn nàng ấy thì giống hệt lúc viết thoại bản: lúc gần lúc xa, đem lại cảm giác thân thiết khác người, nhưng lại luôn lơ đãng hư ảo, khiến người ta thấp thỏm không yên.
Khi thái tử muốn tiễn nàng ấy về phủ, nàng ấy cũng hoàn toàn từ chối.
Thái tử chán nản đầy tiếc nuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy quay lưng không chút do dự bước lên xe ngựa.
Rồi thái tử quay đầu ra lệnh mang rất nhiều tàng thư đến trong viện của tam tiểu thư Lâm gia.
Ý tứ trong đó, chẳng cần phải nói ra cũng đã rõ ràng.
Phụ thân cũng mặt mũi sáng sủa.
Cho phép Bội di nương tự do ra vào.
Bà ấy cầm sợi chỉ tơ mới mua, đưa từng mũi từng mũi kim khâu chiếc áo choàng cho tam tỷ, nhưng nâng trên tay rồi lại ngần ngại không dám gõ cửa.
Chỉ cách một cánh cửa, bút lông Hồ Châu trong tay tam tỷ run rẩy, viết xuống những vòng tròn đen kịt.
Họ đều không giỏi biểu đạt tình cảm, bị chính cánh cửa họ tự đóng lại ngăn cản.
Ta ngưỡng mộ vì tam tỷ còn có di nương, còn ta, mãi mãi không có nữa. Vì vậy, ta giúp Bội di nương đẩy cánh cửa đó ra:
"Bội di nương đứng đây làm gì? Trời nóng bức như vậy, mau vào trong uống chút nước đá đi."
Ta tìm cớ cầm chén đá, lặng lẽ rút lui.
Lại tình cờ đụng phải Lâm Dao Âm đang lảo đảo ngoài viện của tam tỷ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!