Cơ thể Ngụy Danh run lên, đối diện với ánh mắt người kia:
"Đáng tiếc, Ngụy Danh ta vô dụng, mất cả mắt rồi mà vẫn không cứu được đứa trẻ ấy."
"Nguỵ huynh cần gì khiêm nhường! Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ đã là trượng nghĩa, thậm chí huynh còn tay không giao chiến với ác lang suốt nửa canh giờ, đoạt lại thi hài đứa trẻ, thật là dũng cảm biết bao."
Người có mặt tại đây đều không khỏi hít mạnh một hơi lạnh.
Thái tử điện hạ vốn giả nhân giả nghĩa cũng tự mình đỡ hắn dậy:
"Ngươi đáng khen ngợi vì lòng dũng cảm, lại trọng tình trọng nghĩa, không nên có kết cục như thế này. Nhà ngươi ở đâu? Cô sẽ lập tức đưa Thái y đến cứu phu nhân của ngươi."
Nguỵ Danh vô cùng cảm kích, trong ánh mắt nhìn ta không che giấu nổi kích động.
Kiếp này, phu nhân của hắn đã được cứu.
Kiếp trước, chưởng viện Thái y viện Chu đại nhân từng lấy bệnh tình của thê tử Nguỵ Danh làm ví dụ trong bài giảng.
Vốn dĩ ông ấy có tám phần nắm chắc có thể chữa khỏi bệnh, chỉ tiếc là quen biết quá muộn.
Khi Ngụy Danh lập được công danh nơi chiến trường, thì phu nhân đã bệnh mất nhiều năm.
Hắn từng say như c.h.ế. t mà ôm đầu khóc lớn, đau đớn hỏi ta:
"Quan Quan đại phu, ngươi nói xem, nếu ta không cố chấp túc trực bên giường nàng, sớm ngày ra chiến trường lập công, có phải đã có thể cứu nàng rồi không?"
Nhưng những chữ nếu như ấy, ai mà biết được.
May thay, ta đã sống lại.
Lần này, chính ta đã tự mình đi tìm hắn.
Mượn mưu kế của Lâm Dao Âm, vì tiền đồ của hắn, vì sinh mệnh phu nhân hắn, cũng vì mối thù của ta mà giành lấy một kết cục.
May thay, chúng ta đã thành công.
Quận chúa tặc lưỡi lắc đầu.
8
"Có kẻ cướp người nơi miệng sói, giữa đầu sóng ngọn gió giành mạng từ tay Diêm Vương, quả là người có tình có nghĩa. Nhưng lại có kẻ như rồng rắn kết bè, sau khi được người cứu mạng lại quay đầu đòi mạng người ta, quả thực vô tình vô nghĩa đến cực điểm."
Ninh lão phu nhân lập tức hiểu rõ, lạnh giọng quát về phía Ninh Trường Viễn:
"Viễn nhi, còn không mau đích thân đưa hưu thư tới phủ Thượng thư!"
"Ninh gia ta sao có thể lấy ánh mắt thế tục mà ép c.h.ế. t một mạng người đang sống? Chúng ta không thể làm chuyện lấy oán báo ân, cũng không gánh nổi tiếng xấu lưu truyền muôn đời!"
Dù Lâm Dao Âm khóc đến khản cả cổ họng cũng không thể thay đổi kết cục, nàng ta bị một tờ hưu thư ném trả về phủ trong thảm hại.
Thế nhưng dù là như vậy nàng ta vẫn không biết hối cải, đưa tay muốn bóp cổ nhị tỷ muốn quy vu tận với nàng ấy.
Tam tỷ nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhấc lên cây gậy đã chuẩn bị sẵn từ lâu, một gậy giáng xuống sau gáy Lâm Dao Âm.
Máu tươi trào ra, nàng ta mang theo oán hận ngập trời mà ngất xỉu tại chỗ.
Cùng lúc đó, Chu gia không ngừng ép buộc, yêu cầu Lâm Dao Âm trả mạng.
Phụ thân thì d.a. o động không quyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!