Chương 4: (Vô Đề)

Ánh mắt nàng ta vụt tối, bất ngờ đẩy nhị tỷ một cái:

"Ngươi không được hưởng nữa rồi."

Nhưng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nhị tỷ lại nắm chặt lấy cổ áo của Lâm Dao Âm.

Sau một tiếng bõm, cả hai cùng rơi xuống làn nước cuồn cuộn.

Bà v. ú của Lâm Dao Âm đang lẩn trong đám đông lập tức nhảy ra kêu lớn giống như kiếp trước:

"Không hay rồi, nhị tiểu thư rơi xuống nước rồi, danh tiếng trong sạch của cô nương quý giá hơn trời, xin các vị công tử thiếu gia niệm tình mà chừa cho tiểu thư một con đường sống!"

Nhóm nhị lang đang định nhảy xuống cứu người nghe vậy thì dừng lại động tác của mình.

Lý ma ma mặt mũi đau thương nghẹn ngào bật khóc trước mặt mọi người:

"Thương thay nhị tiểu thư tuổi còn xuân xanh nhà ta, nay lại sắp bị nước sông nuốt mất. Nếu như Chu công tử mà..."

Lời của bà ta còn chưa dứt, lại nghe một tiếng bõm vang lên.

6

Tam tỷ đã phi thân nhảy xuống nước, chỉ vài lượt vùng vẫy đã kéo được nhị tỷ lên.

Giữa tiếng hoan hô vang dậy, sắc mặt ma ma trở nên cứng ngắc.

"Tam tiểu thư biết bơi vậy từ bao giờ vậy?"

Ta không đáp lời bà ta, chỉ tay về phía một vệt xanh biếc đang dần biến mất trên mặt sông, khẽ cười cất tiếng:

"Đại tỷ đã bị dòng nước cuốn đi rồi, Lý ma ma còn rảnh rỗi lo chuyện này sao?"

Sắc mặt Lý ma ma đột nhiên thay đổi:

"Gì cơ? Sao lại có đại tiểu thư?"

"Mau, mau cứu người đi!"

Vì lời cảnh cáo của bà ta trước đó, chẳng ai dám liều mình xuống nước.

Trơ mắt nhìn Lâm Dao Âm theo từng đợt sóng nổi mà trôi càng lúc càng xa, khi ấy bà ta mới hoảng hốt đi tìm Ninh Trường Viễn.

Thế nhưng vừa xoay người đã thấy đột ngột có kẻ từ bờ sông nhảy xuống, trong chớp mắt đã bị dòng nước cuốn mất bóng hình.

Chỉ trong khoảnh khắc, người đó đã ôm lấy thân thể của Lâm Dao Âm.

Khi hắn nhếch môi cười với ta từ xa, ta mới nhoẻn miệng len lén trở về trong đám người.

Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng thét đầy cuồng loạn của Lý ma ma.

Vì người ôm Lâm Dao Âm lên bờ lại là một người chột mắt ăn mặc rách rưới, hắn còn thấy Lâm Dao Âm không còn hơi thở, bèn cởi vạt áo nơi n.g.ự. c của nàng ta, liên tục ép n.g.ự. c cứu người, thậm chí còn miệng đối miệng truyền khí cho nàng ta.

Cảnh tượng cứu người này không chỉ bị tất cả các công tử, quý nhân trong kinh thành đến xem náo nhiệt tận mắt nhìn thấy, mà còn bị Ninh Trường Viễn vừa vội vã đến nơi bắt gặp ngay tại trận.

Sắc mặt hắn tái nhợt, điên cuồng gào lên:

"Ngươi mau dừng tay, dừng tay lại. Dù nàng có c.h.ế. t cũng không thể để bị vấy bẩn thân thể như thế!"

"Tiện nhân cơ thể bẩn thỉu, đức hạnh của ngươi không toàn vẹn, ta muốn bỏ ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!