Phụ thân vì danh tiếng thể diện và tiền đồ làm quan, thật sự ra tay siết c.h.ế. t nhị tỷ, sau khi ngụy trang thành tuẫn tình thì kèn trống linh đình đưa nàng ấy về Chu gia, hợp táng chung một chỗ cùng Chu công tử.
Thế nhân khen nhị tỷ có tình có nghĩa, học theo chuyện Sơn Bá và Anh Đài, sống không thể thành đôi thì c.h.ế. t cùng chôn một huyệt.
Phụ thân cũng nhờ thế mà được tiếng thơm gia phong nghiêm chỉnh, công danh hanh thông, từng bước thăng tiến.
Ngay cả đệ ruột của Lâm Dao Âm là Lâm Nghiễn Thư cũng được người người xem trọng, cưới được tiểu thư quyền quý, cả đời thuận buồm xuôi gió.
Chỉ tiếc chẳng ai hay, trước lúc nhắm mắt, nhị tỷ lệ tuôn đầy mặt mà thốt lên một câu:
"Huynh lấy mạng đổi cho ta con đường sống, vậy mà ta lại vô dụng đến mức chẳng giữ nổi. Ta có lỗi với huynh!"
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi nhị tỷ qua đời, ánh mắt của Lâm Dao Âm lại rơi lên người tam tỷ.
Tam tỷ nhờ một bài thơ khiến người đời kinh ngạc mà được công chúa tuyển vào nữ học làm phu tử, thế nhưng đích tỷ lại bảo nàng chỉ có hư danh, e rằng chẳng gánh nổi niềm ưu ái của công chúa, khiến cả nhà bị người chê cười.
Vậy mà lại thả rắn độc vào thư phòng của tam tỷ, muốn thử thách sự tập trung của nàng ấy khi dùi mài kinh sử.
Tam tỷ bị rắn độc quấn lấy, cắn cho thương tích đầy mình.
Nếu muốn giữ mạng thì phải chặt hai tay, khoét bỏ cả da mặt.
Phụ thân không muốn để một đứa nữ nhi phế nhân làm nhục gia môn, bèn đóng chặt cửa viện để tam tỷ bị độc phát mà c.h.ế. t một cách thê thảm.
Lâm Dao Âm ra chiều vô cùng tiếc nuối nói:
"Dẫu đã vượt qua được thử thách, nhưng chỉ biết đọc sách suông thì có ích gì, ngay cả mạng cũng không giữ nổi."
Dứt lời, nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía ta.
Dung mạo của ta không sánh được với nhị tỷ về, chẳng thông tuệ bằng tam tỷ, lại không có di nương che chở, chỉ có thể dè dặt thu mình, một lòng một dạ vùi đầu vào y thư.
Thế nhưng nàng ta vẫn không chịu buông tha cho ta.
Nàng ta đè ta ở ven đường, tay chỉ về thai phụ m.á. u me đầm đìa dưới bức tường hoang tàn, kinh ngạc hô lên:
"Thầy thuốc phải có lòng nhân từ, không có lòng nhân từ sao có thể hành nghề y? Tứ muội, muội thương nàng ta một chút, mau đi cứu nàng ta đi."
"Đây là ông trời đang thử thách đức hạnh của muội, muội muốn có tiền đồ thì phải vượt qua được cửa ải này."
Đám đông phu nhân phía sau cũng mỉm cười nhìn ta, chỉ đợi ta quay đầu bỏ chạy để đội lên đầu ta cái mũ không đức hạnh.
Ta đã lọt vào mắt vị viện phán Thái Y viện, chỉ cần vượt qua thử thách đức hạnh là sẽ được nhận làm đệ tử tâm truyền.
Nếu ta thấy c.h.ế. t mà không cứu, chẳng những tiền đồ đứt đoạn mà còn trở thành bậc thang thịt người để gia tộc giẫm đạp.
Bất đắc dĩ, ta chỉ đành đánh cược một phen.
Nào ngờ bức tường đá bất chợt đổ ập, như núi Thái Sơn sụp xuống đè thẳng lên người ta.
Gân cốt toàn thân ta đứt đoạn, miệng mũi không ngừng trào ra m.á. u tươi, hiển nhiên đã không còn đường sống.
Lúc này Lâm Dao Âm mới nghẹn ngào khóc lóc cúi người:
"Đám tiện nhân di nương các người, từng chút một ép c.h.ế. t mẫu thân ta. Nỗi đau mất đi cốt nhục thân tình, ta muốn bọn chúng đều phải nếm trải một lần."
"Không uổng công ta mưu tính cả ván cờ này, đòi được mạng của từng người các ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!