Chương 12: (Vô Đề)

21 

Rắn độc bò lên giường của Lâm Nghiễn Thư, cắn vào mặt và cả hai tay của hắn.

Phụ thân áo chưa kịp mặc chỉnh tề, đã vội chạy đến viện hắn xem tình hình.

Thế nhưng nọc độc đã vào cơ thể, để giữ lấy tính mạng, thịt má của Lâm Nghiễn Thư phải bị cắt bỏ, hai tay cũng phải chặt đi.

Nghe xong phụ thân lập tức phun ra một ngụm m.á. u già, ngất lịm tại chỗ.

Ta bảo thái y châm cứu đánh thức phụ thân:

"Nếu không ra tay, a huynh chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu ra tay rồi, a huynh sẽ trở thành kẻ tàn phế khiến cả gia tộc hổ thẹn."

Choang, một bát trà bị ném xuống chân ta:

"Đó là a huynh của con, nam tử duy nhất của Lâm gia, sao có thể không cứu!"

Cách một cánh cửa, mắt tam tỷ đỏ hoe:

"Chẳng liên quan gì đến nhục nhã, chỉ là nữ tử không đáng giá bằng nam nhân mà thôi!"

"Ta sẽ chứng minh, ngươi và thế đạo này đều sai cả!"

Nghe tiếng Lâm Nghiễn Thư gào khóc xé lòng, đau đớn không muốn sống, ta lại nhớ đến kiếp trước.

Rõ ràng viện phán Thái y viện đã chọn ta làm đệ tử tân truyền, vậy mà vì lấy lòng gia tộc quyền quý, ông ta thà nhường cơ hội cho một tên công tử bột tận đẩu tận đâu, cũng không chịu để ta vào cung.

Ta dựa vào lý mà tranh biện, mặt dày quỳ trước cửa Thái y viện nhiều ngày mới đợi được cơ hội khảo hạch công bằng.

Thế mà lại bị huynh muội bọn họ liên thủ gài bẫy, c.h.ế. t thảm dưới bức tường sụp đổ.

Trước khi chết, sau bức tường sụp, ta thấy vạt áo của Lâm Nghiễn Thư và ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu kiến, tất cả đều đã hiểu rõ.

Nữ tử trong hậu viện mà thôi, chẳng qua chỉ là đá kê chân cho tiền đồ của phụ thân và a huynh.

Kiếp này, những đau đớn và không cam lòng khi tiền đồ đã ở ngay trước mắt nhưng đột nhiên bị chôn vùi, ta từng chút từng chút trả lại cho hắn.

Nhìn hắn bị từng d.a. o một cắt đến mặt mũi chẳng còn hình dạng, sống không bằng chết, ta sung sướng vô cùng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Trời vừa sáng, từ điền trang truyền tin về, ngựa hộ tống đại tiểu thư xuất thành nổi điên, quăng nàng ta xuống đáy vực.

Giờ đây Lâm Dao Âm gãy nát cả hai chân, sống không bằng chết.

Phụ thân vừa mới tỉnh lại, nghe tin này lại hôn mê.

Ông ta hôn mê rất đúng lúc, cho chúng ta đủ thời gian xóa sạch mọi dấu vết đã ra tay.

Ta là một nữ nhi hiếu thuận, ngày ngày dâng canh đưa thuốc, hầu hạ bên giường bệnh của phụ thân.

Thế nhưng mỗi lần ông ta nhìn gương mặt thối rữa của Lâm Nghiễn Thư, nửa thân tàn phế của Lâm Dao Âm, bệnh tình lại nặng thêm ba phần.

Ông ta đau đớn khôn nguôi, đ.ấ. m n.g.ự. c dậm chân, tự vấn bản thân sao lại ra nông nỗi này.

Ta có thể nói gì đây?

Lời rắn rết hoành hành là chính miệng ông nói, Lâm Nghiễn Thư có oan cũng không dám mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!