Group F4 Văn Lễ
- -- [Lục Sơ Hành: Con bà nó, mụ phù thuỷ gọi bạn cùng bàn lên phòng giáo viên rồi.]
- -- [Trần Niên Nhất: Tao còn đang mua đồ ăn sáng, bà ấy gọi Vinh Vinh lên làm gì? Không phải là vừa mới vào học sao?]
- -- [Thích Vinh: Niên chó ngu như lợn, là bạn cùng bàn với đại ca, không phải tao]
- -- [Trần Niên Nhất: Ầu đại ca hả?]
- -- [Thích Vinh: Tao giúp mày tag @Hoắc Duệ không nói câu nào]
- -- [Lục Sơ Hành: Trực giác mách bảo không phải chuyện tốt, nãy hình như bạn cùng bàn ngủ, mụ phù thuỷ ghét nhất có người ngủ trong giờ của bà ấy]
- -- [Thích Vinh: Thằng ngu Khương Châu kia, hay là chúng ta đập nó một trận?]
- -- [Trần Niên Nhất:? Hai đứa mày có thể nói cùng một chủ đề được không]
- -- [Hoắc Duệ:?]
...!
Phòng giáo viên
Trương Kiến Thanh thở dài, nhấp một ngụm trà dưỡng sinh của mình.
Hoắc Duệ nửa dựa vào tường, cúi đầu lướt điện thoại.
Trương Khiến Thanh nhìn hắn một lúc: "Muốn không có chuyện gì thì trước hết trở lại lớp đi, lần sau có đánh nhau..." Ông dừng lại một chút: "Đừng đánh nhau trong lớp, nhiều người thế, lắm người nhiều chuyện."
Ông cũng biết trong chuyện này là Khương Châu không đúng, nhưng dù sao thì Hoắc Duệ cũng đánh người đến mức chấm phẩy, không phải Khương Châu nói mấy câu trước mặt Hoắc Duệ, chuyện này không giải quyết được, đoán chừng Khương Châu cũng biết mình đuối lý, nói xong mọi chuyện, ngoại trừ yêu cầu phê bình Hoắc Duệ, những thứ khác cũng không dám nói.
Cũng không biết ai truyền ra truyền thống, lớp phó học tập phải là người có thành tích tốt mới được làm, Hoắc Duệ không muốn làm, còn lại là Khương Châu, nhưng người này ấy hả, tính cách không được.
Nếu không phải Hoắc Duệ không tình nguyện, Trương Kiến Thanh thà cho Hoắc Duệ làm lớp phó học tập còn hơn.
Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn ông một cái, lúc xoay người, vừa đúng lúc Thẩm Dũ cùng cô giáo Lý bước vào, mặt đối mặt liếc nhìn nhau.
Mặt Thẩm Dũ nóng lên, nhưng người lại thấy lạnh, rõ ràng là bị ốm, nhìn thấy Hoắc Duệ, ánh mắt cong cong, lại giấu đi rất nhanh, đáy mắt có nước, nhìn còn có chút đáng thương.
Hoắc Duệ mở mang tầm mắt, lướt qua cậu.
"Đây là thế nào?" Trương Kiến Thanh có chút bất ngờ.
Cô giáo Lý than thở: "Chắc là sốt, sắc mặt đỏ không bình thường, tôi nhớ chỗ này của tôi có thuốc hạ sốt, lấy cho nó."
Trương Kiến Thanh ôi một tiếng: "Vậy không được, phải đến phòng ý tế."
Thẩm Dũ có chút kinh ngạc, cả đường đi, giáo viên Tiếng Anh không nói gì, còn tưởng rằng cô giáo sẽ mắng mình ngủ trong giờ, nghe cô nói vậy, đáy mắt mang theo chút nụ cười: "Cảm ơn thầy cô, uống thuốc là được rồi ạ, không phát sốt, chỉ là hơi cúm thôi..."
Trương Kiến Thanh lầm bầm: "Vậy là làm sao, mới ngày thứ hai đã bị cảm rồi, lát nữa phụ huynh đừng có mà gây phiền toái cho bọn tôi, giờ đang đổi mùa, mấy ngày nay thời tiết không bình thường, phát chú ý sức khoẻ một chút, nãy tôi thấy Hoắc Duệ cũng hơi cúm..."
Nghe hai chữ "phụ huynh", Thẩm Dũ híp mắt.
Cô giáo Lý lấy thuốc cảm cúm của mình, đưa nước ấm cho Thẩm Dũ vừa dặn dò: "Uống xong sẽ buồn ngủ, nều không chịu được thì xin nghỉ về kí túc xá ngủ."
"Cô cầm hộp thuốc đi ạ."
Thẩm Dũ uống xong lễ phép cảm ơn giáo viên dạy Tiếng Anh, đợi một lát, mới mở miệng hỏi: "Em có thể xin thêm một cốc nước được không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!