Hoắc Duệ vừa đi khỏi, trong phòng học ngay lập tức nổ tung.
"Khương Châu điên rồi sao?"
"Hoắc Duệ cũng ác thật...! Dù gì cũng là bạn cùng lớp..."
"Tính Hoắc Duệ vốn là như vậy, việc này là Khương Châu sai trước..."
"Nói nhỏ chút đi, để Khương Châu nghe được lại..."
Tiếng chuông của tiết đọc sớm vang lên.
Tiếng đọc sách dần dần che đi tiếng nói chuyện.
Khương Châu đứng ở chỗ của Hoắc Duệ, nhét một đống bài thi vào ngăn bàn, không dám ngẩng đầu lên nhìn chỗ của mình, cũng không dám nhìn sách trên bàn Thẩm Dũ một cái.
Tiết đọc sớm là tiết của chủ nhiệm, Thẩm Dũ thấy dáng người Trương Kiến Thanh xuất hiện ở cầu thang liền lắc mình trở lại lớp.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh dựa chung một chỗ vừa ăn bánh rán trái cây vừa bàn luận: "Khương Châu này có phải là không coi chúng ta ra gì không?"
"Bánh trán trái cây của siêu thị càng ngày càng khó ăn, quá qua quýt rồi! Sao tương lại ít như thế!" Lục Sơ Hành hoàn toàn không nghe Thích Vinh nói, khiến Thích Vinh giận trắng mắt.
Thẩm Dũ nhắc nhở hai người: "Chủ nhiệm lớp tới."
Cậu nhắc nhở cũng không có ích gì, Lục Sơ Hành quay phía sau làm động tác OK, lại tiếp tục thầm thì với Thích Vinh, hai người này không hề để tâm đến chuyện Hoắc Duệ vừa đánh người.
Trương Kiến Thanh bước vào lớp, sau lưng còn mấy người đi học muộn nối đuôi.
"Lại đi muộn? Không nghe được chuông vào học? Buổi sáng không bò dậy nổi phải không? Hay là muốn ngủ cả buổi sáng luôn?"
Mấy nam sinh sau lưng đều lắc đầu như trống bỏi.
Trương Kiến Thanh hất hất cằm, để cho mấy người phụng phịu về chỗ ngồi, nhăn mày nhìn lớp: "Đi đến tầng dưới đã nghe thấy tiếng các anh các chị ồn ào, là các anh các chị ồn ào! Các lớp khác đã học rồi! Lúc thi chia lớp thì cuối bảng nhé! Tiếng Anh năm nào cũng đội sổ! Còn có mặt mũi ồn ào à?"
"Tôi chống mắt lên xem các anh các chị tuần sau thi tháng đứng thứ mấy!"
Ông sờ đầu một cái.
"A thầy đừng nói đến chuyện này được không?"
"Thi tháng là thi kiến thức năm nhất hay là năm hai ạ?"
"Hả, hỏi tôi sao? Cậu còn không biết cậu học cái gì nữa?" Trương Kiến Thanh vỗ bệ giảng một cái, nhìn xuống Thẩm Dũ đang ngồi bàn cuối.
Nam sinh ngồi dán vào tường, quy củ mặc đồng phục, đang nghiêm túc cúi đầu đọc sách, ông hài lòng gật đầu một cái: "Cũng đừng có xem thường học sinh chuyển trường! Đây là kiểm tra thành tích học tập của các anh các chị! Đến lúc đó thành tích học sẽ gửi về cho phụ huynh!
Lại nhìn bàn cậu một cái, Hoắc Duệ lại không có mặt.
Trương Kiến Thanh chuyển tầm mắt, lại sờ cái đầu trụi lủi của mình: "Được rồi, đọc lớn lên cho tôi nghe, giáo viên tiếng Anh bảo tiết đầu kiểm tra đột xuất."
Dưới lớp là một mảnh kêu rên.
"Rú cái gì mà rú? Không phải là tiếng Anh sao? Chỉ là mấy cái từ đơn, đọc khẩn trương! Đọc to hơn lớp bên cạnh cho tôi! Tỉnh ngủ đê!" Hét quá lớn, bị khàn giọng.
Lấy sức hắng giọng cái, chỉ thấy Hoắc Duệ đi vào từ cửa sau.
Trương KiếmThanh nhắm mắt lại, làm như không thấy gì, xoay người ra khỏi phòng học, một bóng người từ hàng thứ hai đột nhiên xông đến.
Khương Châu cũng đi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!