Chương 46: (Vô Đề)

Thẩm Dũ đợi một lúc, khung nói chuyện vẫn không có động tĩnh gì.

Đèn phòng 605 vẫn sáng, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện của Lục Sơ Hành.

Thẩm Dũ sửa lại bài tập một lúc, vừa chuẩn bị đứng lên, điện thoại liền rung một cái.

[Hoắc Duệ:?]

Thẩm Dũ gõ mấy chữ: Mở cửa cho tôi.

Còn chưa kịp gửi đi, màn hình video call nhảy ra.

Thẩm Dũ ngạc nhiên hai giây, hai người chỉ cách hai bức tường, bước mấy bước là đến, nói chuyện ở Wechat cũng được, giờ lại còn gọi video call nữa hả?

Sau hai giây lập tức nhấn nút trả lời, cũng không cho người ở phòng đối diện có cơ hội hối hận.

Thẩm Dũ chưa tắm, vẫn mặc đồng phục, phòng kí túc hơi lạnh, áo khoác bên ngoài tương đối dày, là chiếc áo mà ngày đó ở phòng y tế Hoắc Duệ đã ném cho cậu.

Sau ngày đó, áo không được trả lại, Hoắc Duệ không đòi, Thẩm Dũ cũng chưa trả.

Hoắc Duệ tắm xong, tóc còn đọng mấy giọt nước.

Hắn đeo tai nghe, hơi khép mí mắt, có thể là vì nhận cuộc gọi video quá nhanh, khuôn mặt đang dán vào màn hình điện thoại lộ ra sự kinh ngạc hiếm thấy, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục dáng vè bình thường.

Thẩm Dũ yên lặng một lúc.

Mặt Hoắc Duệ quá gần màn hình, cả khuôn mặt chiếm trọn màn hình, camera trước soi rất rõ lớp da của hắn.

Thẩm Dũ hắng giọng một cái.

"Đợi tôi tìm tai nghe đã."

Hoắc Duệ hạ mí mắt, để điện thoại dựa vào chồng sách trên bàn học.

Thẩm Dũ tìm được tai nghe, Hoắc Duệ đã chống cằm đợi cậu một lúc vẻ mặt không có gì khó chịu cả.

"Cậu có thể sang phòng tôi cả, cách có mấy bước chân." Thẩm Dũ một tay đeo tai nghe, một tay điều chỉnh góc độ điện thoại.

Người trong camera trước sẽ hơi đầy đặn một chút, da cũng sẽ bị filter đánh cho hiện nguyên hình, nhưng Thẩm Dũ vốn đã đẹp, bản thân cậu hơi gầy, mặt trong ống kính cũng không bị béo ra, da cũng mịn.

Hoắc Duệ chớp chớp mắt, điều chỉnh tư thế ngồi.

Thẩm Dũ nhìn sau lưng hắn, ngồi luôn ở mép giường nói chuyện với hắn: "Tôi vẫn chưa tắm, nếu không thì đã có thể trèo lên giường gọi video cho cậu rồi."

Cậu có thể nhìn thấy giường đệm sau lưng Hoắc Duệ, chăn gối còn rất gọn gàng.

Nửa người Hoắc Duệ ngửa về phía sau: "Làm xong bài chưa?"

Thẩm Dũ ngừng hai giây, "Chưa, mới làm một xíu, còn lại thì mai về làm tiếp."

"Mai phải về nhà mà?"

Thẩm Dũ mím môi, nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ ở màn hình, có thể do ánh đèn, người đối diện này nhìn có chút không thật.

"Sáng tôi về, tranh thủ buổi trưa trở về sớm, đến lúc đó cùng đi ăn cơm nhé?"

Hoắc Duệ nhìn màn hình: "Sáng mấy giờ?"

Thẩm Dũ suy nghĩ một chút: "Xe buýt chuyến sớm nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!