Chỉ là một nụ hôn phớt qua, thậm chí không được tính là một nụ hôn, Thẩm Dũ hôn xong, đến cả bản thân cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Nói theo một cách nào đó, đây là chính nụ hôn đầu của cậu, cậu không có kinh nghiệm hôn môi, mới chỉ hôn trong mơ.
Tai Thẩm Dũ hơi nóng lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ, mặc dù trong phòng học rất tối, chỉ có thể mượn một chút ánh sáng len vào khe hở cửa sổ mà nhìn được đường nét của Hoắc Duệ.
Nhưng tay Thẩm Dũ đang nắm lấy gáy Hoắc Duệ có thể cảm nhận được sự khác thường của đối phương.
Cho dù tay Thẩm Dũ đã buông lỏng, Hoắc Duệ vẫn giữ nguyên tư thế bị Thẩm Dũ đè gáy xuống, không dám cử động.
Bên mép vẫn còn chút nhiệt độ mà Thẩm Dũ lưu lại.
Môi Thẩm Dũ hơi mỏng, màu môi đôi lúc sẽ hơi nhạt, uống nước xong sẽ trở nên ẩm ướt, như được nhuộm một màu đỏ rất nhạt.
Hoắc Duệ vẫn luôn muốn một lần được làm chuyện này.
Nhưng
-- hắn vẫn lo lắng, tiến triển quá nhanh sẽ khiến cho người ta sợ, vậy nên chỉ có thể đùa giỡn một chút, như vô tình hôn lên trán gì đó.
Bàn tay không tự chủ nắm lại thành nắm đấm, sau đó lập tực buông lỏng.
Ánh mắt Hoắc Duệ nhìn khoé môi Thẩm Dũ rời đi, mím môi, đầu lưỡi không tự chủ mà liếm liếm chỗ Thẩm Dũ vừa hôn kia.
Giống như đứa trẻ vừa làm một việc gì kinh thiên động địa, có chút luống cuống.
Sao lại
--- Sao lại bị cậu ấy hôn rồi!
Mấy việc như thế này không phải là để mình tới trước sao?
Yêu tinh phiền phức thật sự là...! Còn học được cách áp đảo người khác!
Phòng học sau nửa phút yên lặng, Hoắc Duệ cuối cùng hừ rất nhẹ một tiếng.
Trong bóng tối, Thẩm Dũ cười nhẹ thành tiếng, rất thích thú.
Cậu cảm thấy Hoắc Duệ bây giờ giống con mèo xù lông sau khi được vuốt lông.
"Vậy, cậu có muốn hôn trả lại tôi không?"
Lời này vừa nói ra, Thẩm Dũ chỉ cảm thấy bắp thịt sau gáy dưới bàn tay mình còn căng thẳng hơn lúc nãy.
Hoắc Duệ thấy cổ họng khát khô, không tự chủ mà nuốt nước bọt.
"Yêu tinh phiền phức..." Hoắc Duệ thấp giọng, có chút khẩn trương, yết hầu không kiềm chế được mà di chuyển: "Cậu đừng có mà..." Được voi đòi tiên.
Còn chưa nói xong.
"Lớp các em đang làm cái gì đấy hả! Mấy người cuối lớp kia! Hả vẫn đang trong giờ học! Gấp nhìn con hạc giấy! Gấp cho ai mà gấp!"
Là tiếng thở phì phò của thầy chủ nhiệm.
Thẩm Dũ đột nhiên bị tiếng gầm doạ sợ, theo bản năng xoay người, lùi về sau một bước.
Phòng học này toàn bàn ghế bỏ hoang, không gian trống để bọn họ di chuyển cũng rất ít, cậu lùi như vậy một cái, va phải đống bàn ghế chồng lên nhau ở bên cạnh, cái ghế xếp trên bàn lắc lư hai cái, văng xuống dưới đất, tiếng va chạm rất lớn vang lên.
"Ai ở phòng bên cạnh đấy!" Giọng thầy chủ nhiệm tràn đầy sức sống xuyên qua tường, sau đó là tiếng bước chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!