Chương 43: (Vô Đề)

"Gì đấy gì đấy?"

"Bà nội nó, có phải muốn đánh nhau không? Tao đã bảo làm bạn cùng bàn của Hoắc Duệ chắc chắn không phải là việc gì tốt mà."

"Tao đi gọi chủ nhiệm lớp! Cái thân thể đó của Thẩm Dũ chắc chắn không đánh lại Hoắc Duệ!"

"Đm quá dữ quá dữ, buổi tối này nguyệt hắc phong cao*..."

* Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)

Thậm chí là có bạn cùng lớp đã mở điện thoại để gọi!

Tối muộn đèn ở hành lang bật sáng choang, bạn cùng lớp đi ra tham gia náo nhiệt trơ mắt nhìn Hoắc Duệ mặt tức giận lôi cánh tay Thẩm Dũ, lộ, liễu ức hiếp công khai, cả người bạn Thẩm Dũ bị kéo đụng phải lưng Hoắc Duệ, sau đó hai người biến mất ở ngã rẽ.

"Lục Sơ Hành, các cậu có muốn đến xem thế nào không?" Mấy bạn nữ Lại Mỹ Mỹ cũng bị tiếng động này ảnh hưởng, nhưng các cô không kích động như các bạn nam, nếu quả thực xảy ra chuyện, chẳng bằng trước tiên tìm bạn của Hoắc Duệ đến.

Lục Sơ Hành sờ mũi một cái, mắt nhìn ra ngoài, bóng đêm mù mịt, nhưng toà nhà lớp học vẫn đèn đuốc sáng choang.

Hắn lắc lắc tay: "Yên tâm yên tâm, không có gì đâu."

Đại ca mặc dù xấu tính, nhưng cũng không vô duyên vô cớ đánh người đâu nhỉ? Những người này rốt cuộc coi đại ca là loại người gì vậy.

Hơn nữa, quan hệ của đại ca và bạn cùng bàn cũng khá tốt, sao có thể một mình kéo người ta ra ngoài ức hiếp, gần như một mình kéo người ra ngoài bắt nạt.

Lục Sơ Hành cân nhắc một chút, cảm thấy ý này hình như không đúng lắm.

Mấy nam sinh ồn ào nghe hắn nói như vậy, yên lặng hơn trước một chút, cất điện thoại đi, dù sao thì vẫn còn đang trong giờ học, lát nữa thầy chủ nhiệm lại đến lớp bọn họ rất phiền toái.

Trần Niên Nhất vẫn luôn im lặng lui về phía sau nhìn, cười tự giễu một tiếng.

Ngày đó sau khi hắn nói câu kia, Hoắc Duệ giống như chưa từng nghe hắn nói những lời như vậy, cũng chẳng có phản ứng gì, hai người mặc dù không liên lạc, nhưng Trần Niên Nhất quá hiểu Hoắc Duệ, cũng biết, trong lòng Hoắc Duệ, câu nói kia giống như chưa nói, Hoắc Duệ vẫn coi hắn là bạn thân từ nhỏ.

Nhưng Hoắc Duệ như vậy, lúc đối mặt với Thẩm Dũ, lại hiếm thấy.

Là dáng vẻ hắn chưa từng nhìn thấy.

"Được rồi, mọi người trật tự để tự học, tôi đến nói với chủ nhiệm lớp." Bạch Huỷ vỗ bàn một cái, để mọi người tiếp tục tự học buổi tối.

Cô là lớp trưởng, chuyện gì vẫn nên nói với chủ nhiệm lớp, coi như Hoắc Duệ nói chuyện huynh đệ, bọn họ cũng không thể đảm bảo thật sự có xảy ra chuyện gì hay không.

Bạch Huỷ đi ra ngoài, tiếng ồn ào trong lớp cũng nhỏ dần.

Bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, Thẩm Dũ bị Hoắc Duệ kéo tay chạy thẳng từ tầng ba xuống tầng cuối cùng.

Hoắc Duệ đi nhanh, khí lực lại lớn, thêm vào Thẩm Dũ một nam sinh cao lớn gần như bị hắn dắt đi, lúc xuống cầu thang còn phải nhìn xuống chân, nhanh chân đuổi theo Hoắc Duệ, lúc Thẩm Dũ không để ý, va vào lưng Hoắc Duệ.

Lần va này không nhẹ, trán Thẩm Dũ đập vào bả vai Hoắc Duệ, cũng may không phải đập mặt vào.

Hoắc Duệ không bị đau, bả vai hắn rất cứng.

Bước chân chậm lại.

Hơi thở Hoắc Duệ dần ổn định, lực kéo Thẩm Dũ cũng nhẹ đi, chỉ là vẫn không dừng bước.

Thẩm Dũ sờ trán mình một cái, còn hơi ngẩn ra.

Hoắc Duệ đột nhiên kéo mình đi, còn chưa kịp hỏi hắn là chuyện gì đã xuống tầng dưới rồi.

Tầng dưới cùng là lớp của năm nhất, hai người ngoài cửa sổ mấy lớp năm nhất chạy qua, cũng không ai chú ý tới hai người bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!