Chương 39: (Vô Đề)

Thẩm Dũ ngồi trên giường một lúc rất lâu.

Một vài thứ trong mơ là thật, một vài thứ cậu không nhớ là cậu đã từng trải qua chưa.

Cũng may là cậu nhớ hôm nay còn phải đi học, ngây ngô rời giường thay quần áo, lúc ra khỏi kí túc bỗng nhớ ra mình chưa rửa mặt, lại phải quay về rửa mặt.

Lăn đi lăn lại một lúc, đầu Thẩm Dũ lại nặng hơn, cảnh tượng trong giấc mộng không ngừng xoay chuyển trong đầu, hỗn loạn khiến cậu không thở nổi.

Vừa vào lớp, Thẩm Dũ liền nằm bò ra bàn mê man ngủ thiếp đi.

"Cậu ấy quên mất bạn trai mình rồi, người bạn trai kia thật đáng thương..."

Rất nhiều người nói vào tai cậu.

Cậu quên mất bạn trai mình, bạn trai cậu là Hoắc Duệ, bọn họ đã từng yêu nhau.

Cậu không nhớ gì cả.

Thẩm Dũ rất khó chịu, cậu cảm thấy mình giống như một con cá sắp chết, ngay cả hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể thở không ra hơi.

"Thuốc của ông có phải là có tác dụng phụ không!" Thẩm Dũ nghe giọng nói quen thuộc đang quát.

Cậu bị giật mình một cái, tỉnh dậy ngay lập tức.

Trước mặt là một màu trắng toát, có chất lỏng gì đó lạnh ngắt đang chảy vào cánh tay cậu.

Cậu ngây người một lát, nhận ra được hình như mình đang nằm trên giường.

"Đừng nóng giận, nói không chừng là đang thấy ác mộng, tôi tốt nghiệp đại học y chính quy, thử da cũng không có phản ứng, bớt lo lắng đi." Người đàn ông mặc áo khoác dài trắng cười đùa cợt nhả với một chàng trai quay lưng về phía Thẩm Dũ.

Nhìn thấy Thẩm Dũ tỉnh lại, cười càng vui vẻ hơn: "Không phải là tỉnh lại rồi sao? Yên tâm yên tâm, cái tính xấu nóng nảy này của cậu có thể thay đổi không, nếu chứ như thế thì chưa đến một giờ nữa phòng y tế của tôi sẽ bị phá mất."

Bóng lưng này, Thẩm Dũ không thể quen thuộc hơn.

Bác sĩ của trường vừa dứt lời, Hoắc Duệ liền xoay người lại, sắc mặt sa sầm, hạ lông mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thẩm Dũ hơi tái nhợt.

"Ông có thể đi ra ngoài rồi." Hoắc Duệ lạnh giọng, hạ lệnh như đuổi khách.

Bác sĩ chậc chậc lắc đầu một cái: "Để ý truyền nước, sắp hết thì gọi tôi, tôi đi viết giấy xin phép nghỉ cho hai cậu."

Cửa phòng truyền dịch bị đóng lại.

Thẩm Dũ chớp chớp mắt, dần dần khôi phục ý thức, mặt mũi Hoắc Duệ đã xuất hiện rõ ràng trước mắt cậu.

Cậu cúi đầu xuống theo bản năng, nhìn hai chân Hoắc Duệ.

Rất hoàn mỹ.

Hoắc Duệ nhíu mày: "Nhìn đâu đấy?"

Ý thức Thẩm Dũ có chút chậm chạp, mấy giây sau mới đáp: "Chân."

Lâu sau, cậu cảm thấy câu trả lời này của mình hơi biến thái, lại bổ sung hai câu: "Chân cậu đẹp lắm."

"Vừa dài vừa thẳng."

Hay lắm, giờ không chỉ hơi biến thái nữa đâu mà là cực kì biến thái.

Tiếc là giọng cậu khàn khàn, lời nói ra khỏi miệng như nhét thêm cát, Hoắc Duệ nghe thấy sắc mặt lại càng khó ở, không đợi Thẩm Dũ nói thêm, xoay người đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!