Phòng giáo viên.
Trương Kiến Thanh nhấp một hớp trà, nheo mắt nhìn Hoắc Duệ đang tuỳ ý kéo một chiếc ghế ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần mà ho khan một cái.
"Đứng lên đứng lên, còn ra cái thể thống gì nữa!"
Hoắc Duệ nhìn ông một cái, còn đang cầm đồng phục trong tay, chậm rãi đứng lên.
Trương Kiến Thanh lại nhấp một ngụm trà hoa cúc, giải nhiệt, với bộ dáng của Hoắc Duệ bây giờ, ông nghi ngờ quyết định này của mình.
"Sau khi Khương Châu đi, vị trí lớp phó học tập của lớp vẫn đang trống." Ông nói được nửa câu, Hoắc Duệ đã mở mắt nhìn ông một cái.
"Thầy muốn em làm lớp phó học tập?" Chỉ số thông minh của Hoắc Duệ không phải trò đùa.
Dù là trong lớp không nghe giảng, vẫn có thể đứng nhất trường.
Trương Kiến Thanh gật đầu một cái: "Học kì này em cũng không phạm lỗi gì, thật ra thì thầy đã sớm có suy nghĩ này, không thể để lớp trưởng kiêm mấy chức một lúc được..."
Nói đến Bạch Huỷ, Trương Kiến Thanh hơi khựng lại.
Giờ đánh giá học sinh tốt cái gì học sinh kém cái gì nữa, làm gì có quy định nào chứ?
Nếu nói học sinh tốt là người phải có thành tích tốt, thành tích của Hoắc Duệ quả thực rất tốt.
Nhưng nếu nói học sinh kém là người cúp học đánh nhau yêu sớm, Bạch Huỷ kia cũng...!
Trương Kiến Thanh nhức đầu, Trần Niên Nhất không biết đã thuyết phục cha mẹ như thế nào, góp tiền cho trường, đè vụ xử lý nữ sinh kia xuống.
Bọn họ làm giáo viên, thật ra thì nhiều chuyện cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngón tay Hoắc Duệ cọ cọ trong túi áo đồng phục hai cái: "Thầy đánh giá em cao quá."
"Thầy đừng quên, lúc đầu, là em đánh con trai thầy nhập viện."
Sự giễu cợt không hề che giấu trong giọng nói hắn, nói cũng không nhỏ, giống như đang nói cho tất cả mọi người nghe.
Vẻ mặt Trương Kiến Thanh cứng đờ.
"Được rồi! Phắn về lớp đi!"
Hoắc Duệ cười mỉa mai với ông một cái, chủ nhiệm lớp bảo phắn, sao có thể không phắn được.
Đợi người đi khỏi, giáo viên ở trong phòng mới bắt đầu đứng lên mỗi người một câu.
"Học sinh Hoắc Duệ này...! Không có cách nào dạy dỗ, đúng là không có cách nào dạy dỗ."
"Đúng đấy lão Trương, ông đã nói đến như vậy, mà cậu ta còn cái giọng điệu như thế?"
"Ông cũng không sợ sau này thằng bé gây chuyện gì sao, đều có tiền án..."
Trương Kiến Thanh khoát tay một cái.....!
Tiết đầu buổi chiều kiểm tra trắc nhiệm vật lý, nhận được bài kiểm tra, mặt Thẩm Dũ xám như tro tàn.
Số câu hỏi trắc nhiệm còn chưa nhiều như kì thi chính thức, phần lớn là lại bài chọn đáp án đúng, hiện tại các lớp học đều đang chạy theo tiến độ của trường, học kì tới năm hai phải dành hết thời gian để học, cho nên tiến độ học tập mỗi môn học cũng đang được đẩy nhanh hơn.
Đối với mấy học sinh có kiến thức cơ bản kém như Thẩm Dũ mà nói, đơn giản là một loại hành hạ.
Mà Hoắc Duệ ngồi cùng bàn với cậu, sau khi trở về từ phòng giáo viên không nói tiếng nào chỉ nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc phát bài kiểm tra cũng không nhìn, vẫn là Thẩm Dũ giúp hắn nhận xong để trên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!