Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, mép Thẩm Dũ còn dính một ít vụn bánh rán, dính ở khoé môi, lại cực kì đáng yêu.
Có thể vì mới uống sữa đậu lành rồi liếm môi, màu môi Thẩm Dũ non mịn, nhìn qua còn muốn cắn.
Nhận ra được mình đang nghĩ gì, vẻ mặt Hoắc Duệ hơi ngừng trệ một cái, giờ muốn cái này còn hơi sớm.
Hoắc Duệ ho khan, mở mắt nhếch nhếch môi: "Không ảnh hưởng đến việc học tập của tôi."
Thẩm Dũ bị hắn làm cho nghẹn.
Thành tích của Hoắc Duệ, ngủ cả ngày cũng không bị ảnh hưởng, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương.
Thẩm Dũ cắn môi dưới, khoé môi cong cong xuống: "Ừm."
Trong lòng không yên.
"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là...! Trong bàn học của cậu hình như có thư tình đấy."
Cậu chỉ chỉ ngăn bàn Hoắc Duệ.
"Hay là cậu xem một chút đi."
Bức thư hồng hồng, còn có mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.
Vừa mới lấy ra, Thẩm Dũ đã ngửi thấy.
Hình như còn rất coi trọng chất lượng.
Nói không chừng lại là đối tượng yêu đương của Hoắc Duệ? Sở thích của bạn gái nhỏ.
Thẩm Dũ nắm nắm bút trên bàn.
Lại còn dùng hình trái tim để dán thư.
Hoắc Duệ ghét bỏ cầm lên, liếc mắt nhìn nét chữ nữ tính phía sau lá thư.
[To: Thẩm Dũ]
Hoắc Duệ:?
Thẩm Dũ vẫn nhìn chằm chằm vào lá thư này, đương nhiên sẽ nhìn thấy.
Thẩm Dũ: "...?"
Hoắc Duệ vô cùng giễu cợt cười một tiếng: "Cậu."
Nói xong, nhanh chóng ném lá thư vào trong ngăn bàn lần nữa, không thèm chờ Thẩm Dũ phản ứng kịp.
Thẩm Dũ nhìn chằm chằm một lúc.
Thành thật mà nói, kiếp trước cậu không nhận được thư tình, thật ra thì cũng rất hiếu kì...!
Hoắc Duệ chú ý tới ánh mắt của cậu, lạnh lùng nhại lại câu kia của cậu: "Yêu sớm là không tốt."
Mãi lúc sau, hắn lại bổ sung: "Trước khi tốt nghiệp trung học, cũng coi là yêu sớm."
Nhìn thấy thư tình liền không yên tâm.
Mẹ kiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!