Chương 3: Bạn Cùng Bàn

Động tác này mang tính xâm lược mạnh hơn.

Hơi thở của Thẩm Dũ không yên, nâng mắt lên nhìn Hoắc Duệ trong gương, khoé mắt đỏ lên, cắn môi dưới, giọng khàn nhẹ: "Tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu."

Đây là mục đích cậu tìm Hoắc Duệ.

Ở tuổi học sinh, bạn cùng bàn là thân phận có tính xâm nhập vào cuộc sống của đối phương nhất.

Mấy người núp ở gần đấy run lẩy bẩy.

Học sinh chuyển trường này thật lợi hại? Hay là uống rượu say mới có dũng khí tìm đến đòi làm bạn cùng bàn với Hoắc Duệ?

Có ai mà không biết Hoắc Duệ từ khi mới vào học chưa bao giờ có bạn ngồi cùng bàn, mọi người nói rằng hắn không thích.

Đến cả mấy người có quan hệ tốt với Hoắc Duệ kia cũng không thể ngồi cùng bàn với hắn.

Tính tình Hoắc Duệ kém như vậy, tên này chắc chắn phải bị tẩn cho một trận, đến lúc đó bọn họ có thể tốt bụng đi ra hốt xác cho hắn.

Nhưng trận đấu kịch liệt bọn họ chờ mãi không thấy truyền tới.

Thẩm Dũ biết, với tính tình của Hoắc Duệ, hơn nửa là sẽ không đồng ý, cậu nói ra, chỉ là muốn Hoắc Duệ biết, mục đích mà mình tiếp cận hắn là như vậy, hết sức quang minh chính đại muốn thiết lập quan hệ với hắn.

Cậu vừa dứt lời, nét giễu cợt trên mặt Hoắc Duệ càng sâu, hừ lạnh một tiếng, buông Thẩm Dũ ra, giống như là vừa nghe thấy một câu nói đùa, cũng không thèm nhìn Thẩm Dũ, lại đi đến bồn bên cạnh rửa tay lần nữa, lúc xoay người đi ra, bước chân dừng lại một chút, lại cười hừ một tiếng.

Không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối.

Thẩm Dũ không nhìn Hoắc Duệ nữa, quay lại nhìn cổ mình trong gương, vẫn còn hơi đỏ, vẫn còn hơi lạnh chưa kịp rút đi.

Chờ hai người đi khỏi, mấy học sinh núp trong gian bên cạnh mới dám ra ngoài.

"Gay cấn! Gay cấn!"

"Mẹ, chỉ hận là không nhìn thấy hình! Sao lại không đánh vậy?"

"Điện thoại mày đâu? Lên diễn đàn của trường chút đi!"

"Lại còn cần mày phải chỉ hả? Title là gì? Đợi đã để tao nghĩ một chút."

Mấy phút sau, diễn đàn trường xuất hiện một bài viết nóng bỏng tay #Kinh hoàng! Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên đã chặn thần thoại trong wc#.

Hoắc Duệ tồn tại ở Văn Lễ bọn họ như một "Thần thoại".

Gia cảnh ưu việt, đại ca, cúp học đánh nhau tinh thông đủ các món nghề, nhưng mà ấy, mỗi lần thi học kỳ, thành tích đó lại khiến cho người ta chùn bước.....!

Giáo viên ngữ văn chia đoạn phân tích được một nửa, Hoắc Duệ đã trở lại, chỉ là sắc mặc quá khó coi, ánh mắt quét qua bàn học của mình, mới rơi xuống mặt bàn bên cạnh.

Vì từ trước đến nay không có ai ngồi, Hoắc Duệ vốn dĩ đã biến nơi này thành địa bàn của mình, trên mặt bàn đặt hai quyển sách của hắn, nhìn vẫn còn mới, nhìn như chưa giở ra lần nào, ngược lại trong ngăn bàn nhét một đống bài thi đã làm xong.

Hoắc Duệ hơi phiền não, lấy mấy tờ giấy thi ra.

"Đại ca..." Lục Sơ Hành cầm quyển sách chắn trên bàn, quay lại gọi hắn.

Hoắc Duệ lại nhét bài thi vào trong ngăn bàn, còn mấy tờ trên mặt bàn nhét vào nốt.

"Ở cửa."

Lục Hành Sơ nhắc nhở.

Ở cửa lớp học, Trương Kiến Thanh dẫn Thẩm Dũ vào, chuẩn bị để cậu giới thiệu bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!