Chương 26: (Vô Đề)

Hoắc Duệ kéo cổ áo thấp xuống, "Có chăn thừa không?"

"Để tôi tìm một chút, chắc là có."

Bước vào phòng, Thẩm Dũ mãi mới phát hiện ra tầm mắt Hoắc Duệ vừa nhìn ở đâu.

So to nhỏ giữa đàn ông con trai với nhau là chuyện rất bình thường, nhưng bị Hoắc Duệ nói như vậy, tai cậu ngay lập tức đỏ lên.

Hơn nữa cậu cũng không nhỏ mà, là hạng trung bình trở lên.

Cậu ném cái chăn lên giường, hơi giận dữ một chút.

Đàn ông con trai dù nhẫn nhịn giỏi đến đâu nhưng bị nói đến cái này cũng sẽ giận dữ.

Cũng may phòng này là phòng giường đôi, hai thiếu niên vẫn có thể ngủ được, mỗi người đắp một chăn.

Hoắc Duệ vừa nãy nói muốn đi chờ Thẩm Dũ sắp xếp giường xong mới nằm xuống.

Thẩm Dũ đứng ở mép giường một lúc, "Cậu không về kí túc à?"

Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Sáng mai."

"Không phải chê nhỏ sao, còn mặc vào làm gì?" Thẩm Dũ cũng nằm xuống, mặc dù hai người đắp chăn riêng nhưng trên người lại dùng một loại sữa tắm, không khỏi dây dưa trong không khí, còn kèm theo mùi thuốc rượu.

Động tác lấy điện thoại di động của Hoắc Duệ dừng lại một chút, hiếm khi thấy mùi thuốc súng trong giọng nói của Thẩm Dũ.

Thấy hắn không đáp, Thẩm Dũ lại tiếp: "Vậy ra cậu cũng không to lắm."

Hoắc Duệ chậc một tiếng, trở người nắm lấy bả vai Thẩm Dũ, để cậu nhìn về phía mình, có chút bực bội: "Trong lòng tôi hiện tại đang rất khó chịu."

Đèn trong phòng đã tắt, trong tối cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm thấy được hơi thở của đối phương và mùi hương nhàn nhạt trên người.

Thẩm Dũ sửng sốt một chút, lực nắm của Hoắc Duệ không lớn, Thẩm Dũ cũng không muốn tránh thoát.

"Vì Trần Niên Nhất sao?" Cậu thử hỏi dò.

Hoắc Duệ im lặng một lúc, thu tay về, ừ một tiếng.

Cũng không bác bỏ.

Thẩm Dũ liếm liếm môi dưới: "Các cậu cãi nhau?"

Hoắc Duệ không lên tiếng.

Phòng lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng thở nhè nhẹ của hai người.

"Để tôi kể chuyện cười cho cậu, đừng khó chịu nữa." Giọng Thẩm Dũ trong trẻo, có chút vỗ về.

Hoắc Duệ cười hừ một tiếng: "Lại trò này hả?"

Thẩm Dũ không thèm để ý: "Hoặc là cho cậu nắm tay một lúc."

Cậu vừa nói xong đã muốn nắm tay Hoắc Duệ, chỉ là trong tối không nhìn thấy gì, quờ quạng một lúc, cuối cùng lại bị Hoắc Duệ nắm được cổ tay.

Hai người đều ngừng một lát.

"Có thấy phiền không?" Hoắc Duệ nắm cổ tay cậu không để cậu không lộn xộn: "Ngủ."

Lại càng bực mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!