Chương 13: Tiết Thể Dục

Không vấn đề gì.

Nhưng hành động này thật giống như có một chút thân mật quá đáng.

Mùi hương trên người Hoắc Duệ càng sống chết chui vào mũi Thẩm Dũ.

Lỗ tai Thẩm Dũ hơi đỏ, nhưng Hoắc Duệ lại làm chuyện này rất thuận tay, nói xong cũng buông lỏng tay ra, cầm nước trong tay Lục Sơ Hành, trực tiếp từ trên đầu xuống, nước chảy từ cổ hắn xuống, không vào lưng quần, hoà lẫn cùng với mồ hôi trên người, Hoắc Duệ lau nước trên mặt, yết hầu chuyển động lên xuống.

Sau đó rất tự nhiên cầm lấy quần áo từ tay Thẩm Dũ, không nói câu nào trực tiếp đi đến phòng dụng cụ thay quần áo.

Hoắc Duệ thân cao vai rộng, đường cong bắp thịt hoàn mỹ, đường nét phần lưng rất đẹp, đôi chân vừa dài vừa thẳng, quần thể thao ngắn lộ ra bắp chân rắn chắc, ở sân vận động không ít nữ sinh vừa kích động vừa ngượng.

Lục Sơ Hành lại huýt sáo một cái, như lưu manh đùa giỡn.

Thẩm Dũ đứng tại chỗ một lúc.

Bạn học làm trọng tài thổi còi một tiếng cậu mới lấy lại được tinh thần.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh ôm vai bá cổ: "Bạn cùng bàn, đến lượt bọn tôi rồi, đi trước đây! Cho bọn tôi kêu gào cổ vũ cho bọn tôi đi!"

Dường như không ai cảm thấy Hoắc Duệ cởi áo ra ném cho Thẩm Dũ là một chuyện gì đó kì quái.

Trên sân bóng rổ lần nữa lại vang lên tiếng hô hào cố lên, gió thu thổi qua, thổi bay nhiệt độ trên lỗ tai Thẩm Dũ.

Bây giờ Hoắc Duệ, hình như vừa xa lạ vừa như có mị lực.

So với người trong ấn tượng kia, không quá giống nhau.

Thẩm Dũ cảm thấy dường như tim đang đập loạn lên, loại cảm giác này, không giống với sợ hãi lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Duệ, cũng không giống với chuyện biết Hoắc Duệ đã thích mình rất lâu, càng không giống với thời điểm vui sướng sau khi cậu trọng sinh được gặp lại Hoắc Duệ.

Rất nhẹ, nhưng lại rất mãnh liệt.....!

Trong chốc lát, chuông vào học vang lên, tiếng còi của giáo viên thể dục thổi vang sân vận động, các nam sinh chơi bóng rổ bị buộc thôi, tất cả đều vội vàng quay trở lại lớp mình, xếp hàng.

Thẩm Dũ là học sinh chuyển trường, đứng ở cuối hàng, bên cạnh vừa vặn là Hoắc Duệ.

Tiết thể dục kiểm tra, nữ sinh 800m, nam sinh 1500m, một vòng sân vận động là 400m, chạy xong coi như xong.

Hết một vòng mấy nữ sinh bắt đầu đi bộ, nam sinh hàng sau cũng không khá hơn, hàng ngũ linh tinh toán loạn.

Xong hai vòng, thể lực Thẩm Dũ không chống đỡ nổi, mấy chuyện rèn luyện này quả nhiên vẫn phải luyện tập hằng ngày, kiếp trước vì bận rộn công viện nên không thể luyện được cơ bụng tám múi, nhưng thật sự có chút tiếc nuối.

Hoắc Duệ chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn, nam sinh cởi bỏ áo khoác đồng phục, ống tay áo sơ mi xn đến khuỷu tay.

Có chút cô đơn.

"Đại ca, cuối tuần có đến nhà em không? Mẹ em mấy tuần này toàn nhắc đến anh." Trần Niên Nhất đi bên cạnh Hoắc Duệ.

"Niên chó, cô không nhớ nhung hai đứa tao hả?"

"Mẹ kiếp, có phải mày lại nói xấu hai đứa tao trước mặt cô không?"

Lục Sơ Hành và Thích Vinh đến gần cuối hàng.

Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt: "Không đi, thay tao cảm ơn cô."

Trần Niên Nhất dừng chân một chút: "Cũng được, em có thể tiết kiệm chút thời gian đưa bạn gái đi chơi cuối tuần."

"Cuối tuần này đặc biệt thu xếp người bạn gái kia?" Lục Sơ Hành huých cánh tay Trần Niên Nhất một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!