Chương 9: (Vô Đề)

16.

Sau khi trả tiền cho Trân Châu, Ninh Ngọc trò chuyện với cô ấy một lát rồi đi tới hợp tác xã mua vải.

Lúc này muốn mua vải thì phải có phiếu vải, số phiếu mà Ninh Ngọc đang có là nằm trong sính lễ mà Tần Húc Đông đưa, dùng hết chắc cũng làm được khoảng năm, sáu bộ quần áo. Trong thời buổi phiếu vải khan hiếm, tích được từng đó là không dễ.

Trước cửa hợp tác xã đã có không ít người xếp hàng, chủ yếu là để mua thịt lợn. Đến sớm thì được chọn phần có nhiều mỡ, đến trễ chỉ còn vài phần thịt vụn hoặc phần người khác chê không thèm.

Ninh Ngọc không mua thịt, nên trực tiếp đi vào.

Cô đến đúng lúc, nhân viên cửa hàng nói sáng nay vừa về một đợt vải mới, ngoài vải kaki terylene, còn có cả vải hoa màu xanh đỏ.

Thật ngoài dự đoán của Ninh Ngọc, theo ấn tượng của cô, mấy năm nay ở thị trấn nhỏ này, mọi người vẫn mặc chủ yếu là đồ đen, xám, xanh.

Nhưng có những loại vải sáng màu này, cơ hội kiếm tiền của Ninh Ngọc lại càng lớn hơn.

Tuy giá của mấy loại vải màu nổi có hơi cao, nhưng Ninh Ngọc vẫn cắn răng mua.

Cân nhắc kỹ lưỡng, cô chọn hai miếng vải kaki trắng, hai miếng vải hoa đỏ. Nhân viên thấy cô mua nhiều nên còn tặng một miếng vải vụn cotton.

Trước khi rời đi, thấy quầy thịt không còn đông người, Ninh Ngọc mua thêm ba cân xương với một cân thịt ba chỉ. Xương không đắt, người bán cũng không cân kỹ, bớt luôn phần lẻ.

Vừa lái xe đạp, tay lái nặng trĩu, Ninh Ngọc lắc lư trở về nhà.

Lúc cô về đến nơi, ba mẹ chồng cũng vừa tan ca buổi sáng trở về ăn trưa.

Vừa nhìn thấy đống vải, mẹ chồng cô không nhịn được hỏi:

"Tiểu Ngọc, mấy tấm vải này là con mua đấy à?"

Ninh Ngọc gật đầu, vừa bê đồ vào nhà vừa đáp:

"Vâng ạ, hôm nay may mắn, hợp tác xã vừa về một đợt vải mới. Mấy màu này hiếm lắm, với cả kaki cũng hiếm nữa."

Mẹ chồng nhìn đống vải mà không khỏi xót ruột, tuy không phải tiền mình, nhưng thấy con dâu tiêu xài mạnh tay thế này thì trong lòng cũng không thoải mái.

Ninh Ngọc vừa đặt đống vải xuống, vừa ngẩng đầu lên nhìn nét mặt bà, giải thích:

"Mẹ à, mấy tấm vải này con mua có mục đích cả, là định…"

"Woa, vải này đẹp quá, mẹ ơi, con muốn may đồ mới!"

Lời còn chưa dứt thì đã bị Tần Nguyệt từ trong bếp đi ra cắt ngang.

Tần Nguyệt vừa thấy tấm vải hoa đỏ trên bàn đã bước ngay tới, giành lấy.

"Tiểu Nguyệt, con buông ra, đó là vải chị dâu con mua."

Không chờ Ninh Ngọc lên tiếng, mẹ chồng đã quát lên.

Tần Nguyệt đâu có không biết vải đó là của Ninh Ngọc mua, vừa nãy nghe hết cuộc trò chuyện rồi, chỉ là không muốn trực tiếp mở miệng xin nên định để mẹ nói giúp, ai ngờ mẹ lại không hiểu ý mình.

Tần Nguyệt đành miễn cưỡng đặt vải xuống, nhưng càng nhìn lại càng thích.

"Có tận hai miếng vải giống nhau mà, một mình chị ấy mặc không hết đâu, cho con một miếng thì sao? Nếu không muốn cho thì con trả tiền mua cũng được."

Tuy nói với mẹ, nhưng rõ ràng là nói cho Ninh Ngọc nghe.

Nhưng Ninh Ngọc không có ý nhượng bộ, cô ôm lấy đống vải, trả lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!