Chương 8: (Vô Đề)

14.

Tôn Lệ Lệ hoảng loạn thấy rõ, còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ thì Ninh Ngọc đã lên tiếng trước:

"Cậu đừng nói là đã đưa tiền cho tớ rồi nhé. Ngày hôm sau cậu đâu có đến bệnh viện. Tớ bị sốt thật, nhưng đầu óc còn chưa hỏng."

Không còn cơ hội đổ thừa nữa, Tôn Lệ Lệ siết chặt tay, im lặng suốt hơn mười giây mới đỏ mắt ngẩng đầu nói với mẹ Tần:

"Xin lỗi bác, cháu… cháu làm mất tiền rồi. Cháu định gom góp để bù lại, nhưng sau nghe nói trí thức trẻ Tống đã đưa tiền cho Tiểu Ngọc rồi, nên cháu không đến bệnh viện nữa."

Thấy mẹ Tần có vẻ không còn nghi ngờ mình, Tôn Lệ Lệ tiếp lời:

"Cháu vốn định gom đủ tiền rồi đến xin lỗi bác rồi giải thích rõ ràng…"

Mẹ Tần thấy cô ta sắp khóc, nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi, vội an ủi:

"Thôi thôi, đừng khóc nữa, bác tin cháu."

Tôn Lệ Lệ lau nước mắt, gắng gượng nói:

"Bác gái, cháu nhất định sẽ trả lại bác đầy đủ."

Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi. Nếu bảo Tôn Lệ Lệ trả tiền thì cũng không phải, dù gì là mẹ Tần nhờ cô ta giúp mới khiến tiền bị mất. Nhưng không bắt trả thì số tiền đó cũng không nhỏ, vốn là tiền mẹ Tần để dành phòng khi bệnh tật.

Mẹ Tần do dự hồi lâu, đang định khó khăn mở miệng thì Ninh Ngọc bỗng hỏi:

"Mẹ, sao mẹ chắc chắn rằng số tiền con nhận chính là số tiền mẹ đưa cho Lệ Lệ?"

Mẹ Tần sững người, sau đó mới nhớ ra:

"Đúng rồi nhỉ! Trí thức trẻ Tống đưa một trăm năm mươi đồng, cũng đúng bằng số tiền mà mẹ đưa Lệ Lệ. Hơn nữa mẹ còn nhớ rõ, trong đó có một tờ năm đồng bị viết chữ, y hệt tờ mà con đưa. Vậy là sao?"

Tôn Lệ Lệ không ngờ Ninh Ngọc lại không tiêu số tiền đó, còn mang ra đưa cho mẹ chồng kiểm tra. Giờ thì không biết phải giải thích ra sao.

Mẹ Tần bỗng đưa ra giả thuyết:

"Có khi nào trí thức trẻ Tống nhặt được tiền Lệ Lệ đánh rơi, rồi nói dối là mình vay của người khác, sau đó mang đến cho Tiểu Ngọc?"

Ninh Ngọc lập tức phụ họa:

"Mẹ nói có lý lắm. Chứ anh ta nào có tốt đến mức đi vay tiền giúp người lạ làm gì? Có khi nhặt được tiền nhưng không muốn trả cho người mất, sợ bị trách nên đưa cho con gọi là "cho vay", đợi con trả lại thì mới dám tiêu."

Mẹ Tần thấy con dâu phân tích rất có lý, gật đầu đồng tình. Vậy là trí thức trẻ Tống không thích con dâu bà, cũng chẳng thích Tôn Lệ Lệ, chẳng qua là người không tốt, nhặt được tiền mà không chịu trả.

Tôn Lệ Lệ thấy tình hình đảo chiều quá nhanh, ngơ ngác đến mức không biết phải làm gì. Tuy cô ta đã thoát khỏi tội "hãm hại Ninh Ngọc", nhưng lại kéo danh tiếng Tống Tri Huy xuống theo.

Nếu Tống Tri Huy biết chuyện, chắc chắn sẽ đến tính sổ với cô.

Nghĩ vậy, Tôn Lệ Lệ càng hoảng loạn, vội vã giải thích vài câu rồi rời khỏi nhà họ Tần.

Ninh Ngọc nhìn theo bóng dáng cô ta vội vã rời đi, khẽ mỉm cười:

Dù lần này chưa thể khiến Tôn Lệ Lệ lộ mặt thật, nhưng nhìn hai người kia "chó cắn chó" thế này cũng không tệ.

Chiều hôm đó, cha mẹ chồng lại đi làm, Tần Nguyệt vẫn ru rú trong phòng không ra ngoài. Ninh Ngọc không biết cô ta có nghe thấy chuyện gì không. Sau khi uống thuốc xong, cô dọn dẹp rồi cũng về phòng mình.

Lúc này đang là đầu thu năm 1976, còn hơn một năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học.

Kiếp trước, Ninh Ngọc cùng Tống Tri Huy bỏ trốn khỏi làng Hồng Nhật, đương nhiên không thể tham gia thi đại học. Cô đã trải qua mười năm sau đó, biết rõ việc vào đại học quan trọng đến nhường nào, nên kiếp này nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!