Chương 47: (Vô Đề)

89.

Tần Húc Đông không hỏi Ninh Ngọc thi thế nào, chỉ ôm cô một lúc rồi lại quay về huấn luyện.

Ninh Ngọc ổn định lại tâm trạng, lấy thịt xông khói cùng dưa muối mang từ nhà ra, chia thành mấy phần mang đi cho mấy người quen trong khu nhà quân đội.

Lúc cô đi qua, đúng lúc mọi người đang tụ tập dưới lầu tám chuyện phiếm.

Chu Vân là người mắt tinh nhất, vừa thấy Ninh Ngọc liền vui vẻ gọi:

"Tiểu Ngọc về rồi à!"

Lập tức những người khác cũng ngừng đề tài đang nói dở, tập trung chú ý vào Ninh Ngọc.

Một chị dâu nói:

"Tiểu Ngọc, em thi đại học mà không nói với tụi chị một tiếng à?"

Một chị dâu khác tiếp lời:

"Đúng đó, tụi chị còn có thể cổ vũ tinh thần cho em nữa chứ."

Ninh Ngọc nháy mắt cười nói:

"Ban đầu tính chờ có điểm rồi mới nói, nếu lỡ thi rớt thì cứ bảo là về quê thăm nhà thôi. Giờ thì hay rồi, chắc bị mất mặt trước các chị dâu rồi, chỉ còn cách lấy đồ ăn để bịt miệng mọi người thôi."

Vừa nói, Ninh Ngọc vừa mang đồ ăn ra chia cho mọi người.

Mấy chị quân tẩu nhận đồ, ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ.

Chu Vân nhìn Ninh Ngọc một cái, trong lòng có chút giận vì cô nàng này giấu cả mình luôn, nhưng miệng vẫn nói:

"Xem em nói kìa, dù có đậu hay không, chỉ cần em dám thi đại học thôi là chị đã phục em sát đất rồi."

Mọi người xung quanh đều đồng tình với câu này.

Ở đây, đa phần các cô vợ bộ đội đều từ nông thôn hoặc thị trấn nhỏ lên, rất hiếm người học đến cấp ba. Vì vậy họ luôn kính trọng những người học hành giỏi giang. Nếu Ninh Ngọc thật sự đậu đại học thì đúng là niềm tự hào, cả nhóm quân tẩu cũng được thơm lây.

Thời gian chờ đợi luôn trôi thật chậm. Trên ruộng đồng, nông trường, trong khu tập thể, biết bao người đang ngóng trông một lá thư.

Một tháng sau, tin tức trúng tuyển bắt đầu lần lượt gửi đến.

Hai ngày gần đây, Ninh Ngọc thường xuyên đến phòng làm việc của đơn vị, người trực điện thoại biết cô đang đợi tin từ quê nên không để bụng, còn bảo cô mang ghế đến ngồi.

Hôm đó, điện thoại lại reo lên. Tim Ninh Ngọc bỗng thắt lại, cô linh cảm đó là cuộc gọi dành cho mình.

Quả nhiên, người trực điện thoại chỉ mới nghe vài câu đã gọi cô đến nghe.

Là Ninh Khải gọi từ đội sản xuất.

"Chị ơi! Chị đậu đại học rồi! Là thủ khoa của huyện mình luôn đó! Cán bộ huyện không biết chị ở đơn vị nên đã cử người về phỏng vấn, nói chị là người đứng đầu huyện lần này! Chị giỏi quá!"

Dù đã cảm thấy mình thi cũng ổn, nhưng không ngờ lại đứng đầu cả huyện, tim Ninh Ngọc đập loạn. Cô đặt tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh nhưng không được.

Lần này thật sự khác rồi…

Cô đã thay đổi vận mệnh u ám của đời mình rồi.

Ninh Ngọc và Tần Húc Đông sống hạnh phúc, cô lại còn thi đậu đại học, người nhà cũng khỏe mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!