85.
Về chuyện sống lại, Ninh Ngọc thật ra cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Từ khi cô xuyên không về, mọi chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước, dẫn đến không có điều gì giống với quá khứ cả.
Nên việc kỳ thi đại học có được khôi phục như kiếp trước không, cô cũng từng hoài nghi. Nhưng Ninh Ngọc vẫn luôn hy vọng nó sẽ đến.
Bây giờ, thấy các giảng viên đại học được minh oan và đưa trở lại thành phố, trái tim luôn bất an của Ninh Ngọc cuối cùng cũng được trấn an.
Yên tâm rồi, Ninh Ngọc lập tức viết thư hồi âm cho Ninh Khải.
Tối hôm đó, cô lần đầu tiên nói chuyện này với Tần Húc Đông.
"Húc Đông, hôm nay Tiểu Khải có gửi thư đến."
Tần Húc Đông nghe giọng vợ vẫn bình thường thì cũng không để tâm lắm, vừa nắm tay trắng mịn của vợ, tay còn có xu hướng trượt lên trên.
Ninh Ngọc liền dùng tay kia giữ chặt chồng lại.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Thấy vợ nghiêm túc, Tần Húc Đông đành nghiêm chỉnh lại, khẽ ho một tiếng: "Được rồi, không trêu nữa, em nói đi."
"Tiểu Khải nói, mấy vị trong trại lao cải ở quê mình đã được minh oan, sắp trở về thành phố rồi."
Ninh Ngọc hít sâu một hơi, chậm rãi nhưng chắc chắn nói: "Em nghĩ là kỳ thi đại học sắp được khôi phục rồi!"
"Hả? Khôi phục thi đại học?" Tần Húc Đông ngây người một lúc, anh vốn là tốt nghiệp trung học, nhưng vì điều kiện gia đình khó khăn nên không thể học tiếp, sau đó nhập ngũ rồi cưới vợ, chuyện đại học anh chưa từng nghĩ đến.
Nên tuy Tần Húc Đông cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng không lập tức nghĩ ra sẽ ảnh hưởng thế nào đến họ.
Anh tưởng vợ nhắc đến chuyện này là vì lo cho Tiểu Khải.
Trước đây Tiểu Khải muốn đi lính, Ninh Ngọc từng rất lo lắng.
Giờ mà có kỳ thi, cậu ấy có thể thi đại học, thì vợ sẽ yên tâm hơn.
Tần Húc Đông đang định nói vài câu động viên để vợ vui lòng, thì nghe cô ấy nói tiếp: "Húc Đông, nếu thi đại học thực sự được khôi phục, em muốn đi thi."
Tần Húc Đông ngẩn người vài giây, rồi lập tức hiểu ra.
Vợ anh thông minh, lại siêng năng, nếu đi thi chắc chắn sẽ đỗ. Nhưng đại học học tận bốn năm, mà anh ở quân đội không thể thường xuyên ra ngoài, chẳng lẽ họ sẽ phải xa nhau bốn năm?
Tần Húc Đông chờ ba năm mới cưới được cô gái nhỏ này, mới sống hạnh phúc được một năm mà giờ lại phải xa nhau?
Trong phút chốc, đầu óc anh trống rỗng, không nói nổi điều gì cảm động. Nhưng anh cũng không nỡ cản bước vợ.
Từ khi Ninh Ngọc đến đơn vị, hễ có thời gian rảnh là ôm sách học bài. Anh thấy rất rõ vợ chưa từng từ bỏ việc theo đuổi tri thức. Nếu thật sự có cơ hội, làm sao anh nỡ ngăn vợ theo đuổi ước mơ?
Ninh Ngọc không biết Tần Húc Đông trong chớp mắt đã suy nghĩ nhiều đến vậy. Thấy anh im lặng, cô cũng không vội vàng lên tiếng.
Một lúc lâu sau, căn phòng mới vang lên giọng nói trầm lắng của Tần Húc Đông:
"Nếu em muốn đi, thì cứ đi đi."
Một năm sống chung đã khiến Ninh Ngọc chắc chắn rằng anh ấy yêu cô. Nhưng khi thực sự nghe được sự ủng hộ của anh, cô vẫn vô cùng cảm động.
Ninh Ngọc nghiêng người ôm lấy cánh tay chồng, tựa đầu vào n.g.ự. c anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, Húc Đông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!