Chương 43: (Vô Đề)

81.

Tần Húc Đông hỏi: "Khác chỗ nào?"

Anh sẽ không sao, thậm chí còn có thể lập chiến công, từng bước thăng tiến.

Ninh Ngọc nghĩ vậy trong lòng, nhưng không thể nói ra.

"Lúc em lấy anh, anh đã nhập ngũ rồi, có lo cũng không làm được gì, chỉ có thể tự mình nuốt lo lắng vào trong. Một mình anh là em đã đủ lo rồi, nếu thêm một người nữa, em sợ em không chịu nổi."

Tần Húc Đông thật ra không phản đối việc em vợ có ý định nhập ngũ, nhưng nếu vợ không đồng ý thì anh cũng sẽ phản đối.

Lúc anh định nói mình ủng hộ cô thì Ninh Ngọc đã nghĩ thông suốt.

"Thôi, em không can thiệp nữa. Tiểu Khải từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nếu sau này nó suy nghĩ kỹ mà vẫn muốn nhập ngũ, em sẽ ủng hộ."

Tần Húc Đông dang tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.

"Vợ à, em thật tốt."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Ninh Ngọc lại mơ hồ hiện lên cái tên nam trí thức ấy. Họ "Lai" khá hiếm, cô rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ…

Sáng hôm sau, Ninh Khải cứ nghĩ chị gái sẽ nói điều gì đó với mình, nhưng Ninh Ngọc vẫn như mọi ngày, tiếp tục đưa cậu đi dạo đây đó.

Về đến nhà, Ninh Khải nhịn không nổi nữa, hỏi: "Chị, chị không có gì muốn nói à?"

Ninh Ngọc liếc cậu một cái: "Nói gì?"

Ninh Khải gãi đầu: "Chuyện em muốn nhập ngũ ấy."

Ninh Ngọc không trêu cậu nữa, quay người lại, nghiêm túc nói: "Em sắp trưởng thành rồi, đã có khả năng tự suy nghĩ. Tương lai là của em, chị không nói nhiều. Chị chỉ có một yêu cầu: hai năm tới em cứ tập trung học, học xong cấp ba rồi hãy quyết định có nhập ngũ hay không."

"Được ạ, thật ra em cũng chưa nghĩ thông suốt, chỉ là sau khi đến đây bị không khí trong quân đội ảnh hưởng nên nảy ra suy nghĩ đó. Chị yên tâm, về nhà em sẽ chăm chỉ học. Chị em là học sinh cấp ba, em không thể kém hơn chị được!"

Thấy em trai nói có vẻ đã suy nghĩ kỹ, Ninh Ngọc cũng yên tâm hơn.

Cô liền lấy sách giáo khoa cấp ba ra đặt lên bàn: "Chơi mấy ngày rồi, đừng để học hành tụt dốc, nếu rảnh thì đọc sách đi, có thể học trước chương trình kỳ sau."

Lúc chuẩn bị đóng ngăn kéo, ánh mắt Ninh Ngọc vô tình lướt qua quyển sách giáo khoa tiểu học mà cô mua ở trạm thu mua phế liệu trước đó, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, nhớ ra đã thấy cái tên "Lai Văn Hiên" ở đâu rồi!

Cô lấy quyển sách ra, lật trang đầu tiên, bên trên có ba chữ xiêu vẹo: Lai Văn Hiên!

Xét thấy họ "Lai" khá hiếm ở quê cô, lại trùng tên, Ninh Ngọc rất nghi ngờ chủ nhân quyển sách chính là chàng thanh niên trí thức kia.

Nghĩ đến tờ thư pháp kẹp trong sách, Ninh Ngọc liền hỏi: "Tiểu Khải, em có biết gì về hoàn cảnh gia đình anh trí thức họ Lai không?"

"Lai Văn Hiên?" Ninh Khải rất ngạc nhiên: "Sao chị lại hỏi về anh ấy?"

"Chị có việc cần biết một chút."

Ninh Khải nhìn chị nghiêm túc rồi chậm rãi nói: "Em thật sự biết một chút."

"Đừng vòng vo nữa, mau nói đi."

"Nhưng chị không được kể chuyện này cho ai."

Thấy Ninh Khải nghiêm túc như vậy, Ninh Ngọc càng thêm tò mò.

"Được rồi, được rồi, chị thề ngoài em ra chị không nói với ai hết, mau nói đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!